Ban đầu, Chu Gia Ngư tưởng mình không nhìn thấy rõ vì đối phương đang nấp trong góc tối. Nhưng khi bóng đen chậm rãi bò ra, cậu mới phát hiện đó không phải là con người mà là một đống tóc biết cử động. Đống tóc ấy mấp máy giống hệt những con sâu, tạo thành hình người, thậm chí có thể nhìn thấy ngũ quan lờ mờ trên mặt.
Chất giọng lạnh nhạt của Lâm Trục Thủy vang lên, nói với hai người Chu Gia Ngư: "Đi theo tôi."
Chu Gia Ngư và Thẩm Nhất Cùng gật đầu, bọn họ vừa bước một bước, bóng đen đứng đối diện đột nhiên biến mất. Ngay lập tức, xung quanh chợt nghe tiếng sột soạt như thứ gì đang bò trườn trên mặt đất.
Chu Gia Ngư cúi đầu, bắt gặp cơ man những lọn tóc đen nhánh toát ra từ trong bóng tối đang lao về phía bọn họ, nhanh chóng bao vây ba người. Không ngờ rằng, cuối cùng chúng đều dừng lại cách Lâm Trục Thủy 1 mét, hình như có nguyên nhân nào khiến chúng không thể đến gần.
Lâm Trục Thủy cười lạnh, mặc kệ đống tóc mà rẽ vào một hướng khác.
Chu Gia Ngư và Thẩm Nhất Cùng theo sát hắn, cả hai rùng mình khi chứng kiến cảnh tượng này. Lưng áo Chu Gia Ngư ướt đẫm mồ hôi, cậu liếm liếm môi, biết bao nghi vấn nảy ra trong đầu nhưng vì tình hình hiện tại không cho phép nên chưa dám mở miệng hỏi.
Lâm Trục Thủy điềm nhiên bước thẳng, đống tóc thấy hướng đi của hắn thì cuống lên, cử động mạnh hơn, thậm chí bắt đầu đưa từng lọn tóc một tìm cách phá bỏ kết giới vô hình xung quanh Lâm Trục Thủy. Nhưng chúng chỉ cần đến gần là lập tức bốc cháy, tỏa ra thứ mùi khét khiến người ta buồn nôn.
Chu Gia Ngư chợt thấy ánh đèn đường vụt tắt, cậu ngẩng đầu, phát hiện phía trên cũng bị đống tóc dày phủ kín thành nửa hình tròn bao vây bọn họ, mà Lâm Trục Thủy chính là tâm của vòng tròn này. Tốc độ của hắn không nhanh không chậm, chẳng hề chùn chân trước những sự việc kỳ lạ đang diễn ra.
Mục tiêu của Lâm Trục Thủy hình như là vườn hoa nhỏ ở trung tâm quảng trường.
Hắn vòng qua hàng rào, đạp lên bùn đất ướt át.
Chu Gia Ngư và Thẩm Nhất Cùng cũng theo sau, cả hai lập tức cảm giác được nền đất dưới chân có gì đó sai sai. Chu Gia Ngư nheo mắt quan sát, vừa nhận ra thì thiếu chút nữa lộn ruột. Dưới chân bọn họ chẳng có "bùn đất" nào cả, rõ ràng là một đống tóc đen. Chúng vẫn nhúc nhích, cố gắng quấn lấy chân bọn họ nhưng vô ích, chỉ cần chạm vào bọn họ là chúng sẽ cháy thành tro, để lộ mặt đất màu vàng bên dưới.
Đống tóc này thật sự kinh tởm, Chu Gia Ngư cảm thấy 3, 4 ngày nữa chắc mình cũng không ăn cơm nổi. Đương lúc suy nghĩ, chân cậu chợt bị một thứ gì giữ lại.
"Mẹ kiếp!" Chu Gia Ngư buột miệng chửi, phát hiện vô số rễ cây đã trồi lên khỏi mặt đất từ khi nào, định níu chân cậu và Thẩm Nhất Cùng.
Phải chọn đứa yếu để bắt nạt, rễ cây không hứng thú với Lâm Trục Thủy, chuyển mục tiêu tấn công thành Chu Gia Ngư và Thẩm Nhất Cùng. May mà chuỗi hạt Tuệ Minh tặng hai người có tác dụng, mỗi khi rễ cây định chạm vào bọn họ sẽ bị ánh sáng màu vàng nhạt đánh bay.
Chu Gia Ngư thấy thế bèn thở phào nhẹ nhõm, bây giờ cậu chỉ muốn bám dính lấy Lâm Trục Thủy. Nếu tiên sinh chịu cõng cậu thì tốt biết mấy, Chu Gia Ngư thầm ảo tưởng trong lòng.
Lâm Trục Thủy không biết Chu Gia Ngư đang cho trí tưởng tượng bay xa, mặc kệ đám tóc và rễ cây đang cố gắng trong vô vọng, đi thẳng đến cây hòe trong vườn hoa.
Lúc trước Chu Gia Ngư không chú ý, khi đến gần cậu mới phát hiện đây là một cây hòe khổng lồ, hẳn đã được mấy trăm năm tuổi. Thân cây to đến mức phải hơn mười người mới ôm hết.
Lâm Trục Thủy đưa tay ra, vỗ mạnh lên thân cây hòe. Hắn vừa chạm vào, Chu Gia Ngư nhìn thấy rõ vỏ cây chợt chuyển thành màu đen. Cây hòe phát ra tiếng xì xèo, có chất lỏng màu đen chảy xuống, tỏa ra một thứ mùi tanh tưởi.
Lẽ nào cây hòe này có gì đặc biệt? Chu Gia Ngư vừa nghĩ đến đây, chợt nghe thấy tiếng khóc của trẻ nhỏ vang lên phía trên.
Tiếng khóc liên miên dồn dập, hiển nhiên không chỉ có một đứa trẻ.
Chu Gia Ngư cứ tưởng tiếng khóc ấy là do cây hòe tạo ra, nào ngờ Lâm Trục Thủy lại nhíu mày.
"Các người không muốn cứu bọn chúng sao?" Một giọng nói khàn khàn vọng xuống. Giọng nói này rất kỳ lạ. Bình thường người ta có thể đoán đại khái giới tính và tuổi tác của đối phương thông qua giọng nói, nhưng Chu Gia Ngư thật sự không thể tìm được bất cứ thông tin nào từ âm thanh này, nghe cứ chơi vơi lưng chừng thật khó chịu.
Tiếng khóc càng lúc càng vang dội, hình như phát ra từ trên ngọn cây. Chu Gia Ngư ngẩng đầu, phát hiện đống tóc ban nãy không biết từ lúc nào đã bò lên cây hòe, chúng cuốn chặt mấy đứa trẻ sơ sinh lắc lư trước mặt bọn họ.
Những đứa trẻ vẫn còn sống, cơ thể bị tóc bao phủ, chỉ chừa lại phần đầu lộ ra.
Lâm Trục Thủy lạnh lùng nói: "Ngươi muốn thế nào?"
Âm thanh kia bật cười the thé: "Đừng nhúng tay vào chuyện này nữa. Bằng không... ta sẽ giết hết bọn chúng!"
Lâm Trục Thủy nghe vậy, trái lại cũng cười theo, hắn bình thản đáp: "Chả lẽ hôm nay ta không đến đây thì ngươi sẽ không giết những đứa trẻ này sao?"
Không có tiếng trả lời.
"Để ta đoán xem ngươi đã tiến hành đến bước nào. Có đủ vật hiến tế, ngươi hẳn đã đánh thức được thần trí của cô ta. Diễm Hồng Tụ, đúng là một cái tên hay."
Xung quanh vẫn im lặng, nhưng sự tĩnh lặng này lại khiến Lâm Trục Thủy mỉm cười, "Tiếp tục nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!