Chu Gia Ngư và Thẩm Nhất Cùng chậm rãi băng qua hành lang, leo lên sân thượng.
Sân thượng rất rộng, vẫn còn dấu vết sinh hoạt của cư dân trước đó. Chu Gia Ngư đến nơi, trông thấy màn trời xám xịt trên đỉnh khu nhà. Rõ ràng hôm nay là một ngày nắng, nhưng dường như khu nhà lại bị cả thế giới vứt bỏ trong bóng tối. Thẩm Nhất Cùng vừa bước lên đã chần chừ chỉ vào vật đứng giữa sân thượng, hỏi: "Cái gì thế?"
Chu Gia Ngư nhìn theo ánh mắt của Thẩm Nhất Cùng, bắt gặp một cái thùng sắt rất to, có lẽ cư dân dùng để đựng nước sinh hoạt, "Chắc là bồn nước đấy."
Thẩm Nhất Cùng nghe vậy thì cau mày, nhỏ giọng lầm bầm: "Chẳng lẽ tôi nghe nhầm."
Chu Gia Ngư vừa định hỏi Thẩm Nhất Cùng đã nghe thấy gì, nhưng 1 giây sau, cậu đã hiểu được ý nghĩa của câu nói ấy. Bởi vì bồn nước trước mặt bọn họ bắt đầu phát ra những âm thanh nhỏ, giống như có người đứng bên trong dùng tay gõ lên thành bồn.
Trong nháy mắt, Thẩm Nhất Cùng và Chu Gia Ngư sởn hết tóc gáy.
Chu Gia Ngư nói thẳng với Thẩm Nhất Cùng: "Tôi không có nhu cầu muốn biết bên trong có cái gì đâu nhé."
Thẩm Nhất Cùng thở dài: "Tôi cũng thế."
Nói thì nói vậy nhưng cái gì nên làm thì vẫn phải làm. Lâm Trục Thủy dặn bọn họ lên sân thượng kiểm tra ắt phải có lý do riêng.
Chu Gia Ngư: "Vậy... vậy chúng ta qua đó xem thử?"
Mặt Thẩm Nhất Cùng như bị táo bón: "Đi thôi."
Bên cạnh bồn nước có một chiếc thang rỉ sét để người ta kiểm tra và bảo trì. Chu Gia Ngư dẫn đầu, Thẩm Nhất Cùng bọc hậu, hai người một trước một sau leo lên. Nào ngờ họ vừa bước lên thang, âm thanh kia càng lúc càng lớn, giống như có thứ gì sắp sửa lao ra khỏi bồn nước.
Chu Gia Ngư đến cạnh bồn nước: "Mở không?"
Thẩm Nhất Cùng cắn răng đáp: "Mở!"
Nắp bồn trông khá nặng, ít nhất phải có hai người cùng mở thì may ra. Chu Gia Ngư và Thẩm Nhất Cùng chia nhau ra đứng hai bên, cầm tay nắm trên nắp bồn rồi dồn sức nhấc mạnh.
"Két két!"
Nắp bồn cũ kỹ phát ra tiếng động chói tai, hai người cảm giác tim mình cũng vọt lên cổ họng theo cái nắp.
"Anh nhìn thấy gì?" Thẩm Nhất Cùng ngả người ra sau, hỏi.
Chu Gia Ngư lanh lẹ đáp: "Mắt tôi vẫn chưa khỏi hẳn, xa hơn 10 mét tôi không nhìn thấy được. Thị lực cậu tốt hơn, cậu nhìn đi."
"..." Thẩm Nhất Cùng nhăn nhó, chửi, "Mẹ nó, suýt chút nữa là tôi bị anh lừa rồi!"
Miệng bảo vậy nhưng cậu chàng vẫn hít sâu một hơi, từ từ thò đầu lại gần, nghi ngờ nói, "Không có gì hết."
"Thật sao?" Chu Gia Ngư không tin lắm, cũng nhìn vào bồn nước.
Đúng là không có gì thật, nước trong bồn để lâu không thay, bên trên nổi một lớp váng màu xanh đậm trông mà quặn ruột. Cặn bẩn lợn cợn, mặt nước phẳng lặng chẳng hề có bóng dáng sinh vật sống nào. Nhìn độ cao của chiếc bồn thì nước trong này sâu gần 2 mét, Chu Gia Ngư chợt lên tiếng: "Khoan đã... Nhất Cùng à..."
Thẩm Nhất Cùng: "Hả?"
Chu Gia Ngư: "Cậu có phát hiện lúc chúng ta nhấc nắp bồn lên, âm thanh kia tự nhiên biến mất không?"
Thẩm Nhất Cùng: "..."
Hai người hãi hùng nhìn nhau. Ngay lúc ấy, Chu Gia Ngư bỗng phát hiện mặt nước tĩnh lặng bắt đầu sủi bọt ùng ục, cảm giác như cả bồn nước đang sôi trào. Có thứ gì đang từ từ trồi lên dưới làn nước xanh đậm, Chu Gia Ngư hét to: "Mẹ kiếp! Sao tôi lại nhìn thấy tay người dưới đó!"
Thẩm Nhất Cùng cũng kêu la thảm thiết: "Mẹ nó còn tôi thì nhìn thấy chân!"
Từ khi bước vào thế giới phong thủy, tần suất chửi thề của Chu Gia Ngư ngày càng tăng, nhất là mấy trường hợp thế này, chửi xong sẽ có cảm giác can đảm hơn. Nhưng sau khi nhìn thấy rõ vật nọ, Chu Gia Ngư cảm giác dù mình có chửi thề cả đời cũng vô ích.
Thứ đang trồi lên khỏi bồn nước... là xác chết. Không phải một cái xác, mà là một đống xác dính chặt vào nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!