Chương 34: Cái chết

Buổi sáng hôm nay vẫn thật trong lành và sảng khoái.

Thẩm Nhất Cùng hoàn toàn không biết cả ngày hôm qua bọn họ đã giao du với một hồn ma. Cậu chàng hào hứng chạy đi tìm Chu Gia Ngư, nói: "Đi thôi đi thôi, chúng ta đi chơi với chị đẹp nào!"

Chu Gia Ngư do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định công bố thân phận chị đẹp mà Thẩm Nhất Cùng tâm tâm niệm niệm. Mới đầu Thẩm Nhất Cùng hãy còn cười ngây ngô, ai dè Chu Gia Ngư vừa lên tiếng, cậu chàng đã nghệt mặt ra.

Chu Gia Ngư vào thẳng vấn đề: "Chị đẹp của cậu không phải là người."

Thẩm Nhất Cùng: "Hả???"

Chu Gia Ngư tóm tắt những gì Lâm Trục Thủy đã nói với cậu tối qua, Thẩm Nhất Cùng càng lúc càng đơ như khúc gỗ: "Đường Tiếu Xuyên đã chết?"

Chu Gia Ngư gật gật đầu.

"Vậy tại sao tôi vẫn nhìn thấy cô ta? À không, trước đó tôi cũng từng nhìn thấy ma rồi..." Thẩm Nhất Cùng xoa xoa cánh tay đang nổi da gà, "Ngay từ đầu Đường Hiểu Linh đã biết Đường Tiếu Xuyên không phải là người đúng không? Hèn chi cô ta nhất định không cho tôi dìu Đường Tiếu Xuyên."

Lúc Đường Tiếu Xuyên bị thương, Thẩm Nhất Cùng định đỡ cô dậy, kết quả bị Đường Hiểu Linh kiên quyết từ chối. Cậu chàng còn tưởng Đường Hiểu Linh sợ mình lợi dụng Đường Tiếu Xuyên nên cũng hơi buồn. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ cô ta sợ Thẩm Nhất Cùng chạm vào Đường Tiếu Xuyên rồi phát hiện điều gì khả nghi thì đúng hơn.

"Rốt cuộc cô ta muốn gì?" Thẩm Nhất Cùng hỏi, "Trang web kia có liên quan gì đến Đường Tiếu Xuyên?"

Chu Gia Ngư: "Tôi cũng không biết."

Hai người đang trò chuyện với nhau, chợt thấy Lâm Trục Thủy bước ra khỏi phòng, hắn đã thay một bộ quần áo khác: "Hai cậu đi với tôi."

Chu Gia Ngư và Thẩm Nhất Cùng gật gật đầu, cả ba đến chỗ tài xế đang chờ, chạy ra vùng ngoại ô.

"Tiên sinh, chúng ta đi đâu vậy?" Thẩm Nhất Cùng không kiềm được, lên tiếng hỏi.

Lâm Trục Thủy chỉ đáp: "Đến nơi rồi biết."

Cảnh sắc bên ngoài càng lúc càng hoang vu. Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cổng một khu nghĩa trang. Lâm Trục Thủy xuống xe, bước thẳng vào trong. Chu Gia Ngư đi theo hắn, mơ hồ hiểu được điều gì.

Trong nghĩa trang có cây tùng bách xanh ngắt, gió thu nhẹ nhàng lướt qua khiến người ta chợt cảm thấy ớn lạnh. Bọn họ vòng qua khu chính, rẽ vào một góc vắng vẻ.

"Đến rồi." Lâm Trục Thủy dừng lại.

Chu Gia Ngư đưa mắt nhìn bia mộ bên cạnh Lâm Trục Thủy. Trên tấm bia khắc hai cái tên, nhưng một tên đã lộ ra ánh sáng màu vàng nhạt, cái tên còn lại vẫn là màu đen.

Mộ hợp táng của Đường Tiếu Xuyên

- Tần Y Hà.

Thấy ngày tạ thế viết bên dưới đã từ 1 tháng trước, Chu Gia Ngư lập tức hiểu ra: "Tên thật của Đường Hiểu Linh là Tần Y Hà?"

Lâm Trục Thủy gật gật đầu, hắn vươn tay nhẹ nhàng vu. ốt ve tấm bia: "Phải."

Tâm trạng Chu Gia Ngư rối bời, chỉ cần nhìn bia mộ cũng biết Tần Y Hà có ý định tự sát.

"Chu Gia Ngư." Lâm Trục Thủy nói, "Cậu thử chạm vào xem."

Chu Gia Ngư nghe vậy bèn tiến đến gần, làm theo lời Lâm Trục Thủy. Một giây sau, trước mắt cậu xuất hiện vô số hình ảnh rời rạc. Những hình ảnh ấy rất hỗn loạn, có cảnh cãi vã, khóc lóc, thậm chí là chết chóc. Hình ảnh cuối cùng Chu Gia Ngư nhìn thấy là cảnh Đường Tiếu Xuyên đang lái xe.

Giữa đêm tối, Đường Tiếu Xuyên vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho ai đó. Cô khóc thút thít, giọng nói nghẹn ngào, tầm nhìn mờ đi dưới làn nước mắt. Ngay lúc ấy, Đường Tiếu Xuyên đột nhiên phát hiện một cụ già đang băng qua đường trước đầu xe mình, cô đánh tay lái theo phản xạ, ngờ đâu chiếc xe lại mất khống chế, tông thẳng vào lan can bên cạnh.

"RẦM!!!"

Âm thanh va chạm mạnh và tiếng kêu thét vang lên, Đường Tiếu Xuyên gào khóc thảm thiết, "Đau quá!!! Cứu tôi với!!!"

Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, đó chính là Đường Hiểu Linh, chính xác hơn, là Tần Y Hà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!