Đương lúc say ngủ, cô gái chợt nghe thấy một âm thanh kỳ lạ.
Tí tách. Tí tách. Tí tách. Nghe như tiếng giọt nước rơi trên mái nhà.
Cô gái mở mắt, mơ màng bật đèn ngủ ở đầu giường, dỏng tai lắng nghe lại phát hiện âm thanh ấy phát ra từ nhà tắm. Bị rỉ nước chăng? Nghĩ đoạn, cô bèn đứng dậy, xỏ dép lê, chậm rãi ra khỏi phòng.
Bấy giờ đã là nửa đêm, bốn bề vắng lặng, cô gái dụi dụi mắt, mở đèn nhà tắm. Tiếng nước vẫn tiếp tục kêu, cô gái nương theo ánh sáng tù mù kiểm tra xung quanh, dường như âm thanh bắt nguồn từ chiếc tủ nhỏ dưới bồn rửa mặt. Ngoài các thứ mỹ phẩm linh tinh, trong tủ có một đường ống thông xuống đất, có lẽ nước rỉ ra từ đó.
Cô gái vô tình liếc nhìn tấm gương trên bồn rửa, khẽ ngáp. Hình ảnh phản chiếu trong gương cũng làm động tác y hệt, cô không mấy để tâm, cúi người xuống định mở tủ. Nhưng cùng lúc đó, cô chợt chú ý đến điều gì, bỗng dưng đứng sững như trời trồng.
Cô nhác thấy hình ảnh phản chiếu trong gương vốn phải biến mất đang lặng lẽ đứng đó, miệng vẫn ngáp dài. "Cô gái" hình như chú ý tới ánh mắt của cô bèn cúi đầu, khóe môi nhếch lên nở nụ cười quái dị.
"A A A!!!" Cô gái từ trong mơ giật mình choàng tỉnh. Người cô đổ đầy mồ hôi lạnh, cô trùm chăn kín đầu run lẩy bẩy, mãi đến khi nghe tiếng chuông báo thức của điện thoại di động vang lên.
Cô cầm điện thoại xem, bây giờ đã là 7 giờ, nhưng đêm mùa thu thường kéo dài nên cảm giác trời vẫn chưa sáng hẳn.
Cô gái run rẩy bước xuống giường, chậm rãi thay quần áo rồi ấn nút gọi: "Alô? Hôm nay em có rảnh không? Em... em cùng chị đi gặp một người được không?"
Thẩm Nhất Cùng biết Chu Gia Ngư sắp ra ngoài để gặp một người bạn quen trên mạng thì kích động lắm. Cậu chàng tỏ vẻ quan tâm đến sự an toàn của Chu Gia Ngư, nằng nặc đòi đi theo. Chu Gia Ngư nói: "Cậu buông tôi ra đã..."
Thẩm Nhất Cùng: "Tôi không buông! Có chết cũng không buông!"
Chu Gia Ngư: "Tôi chỉ đi gặp cô ấy một lát để xem cô ấy có làm sao không..."
"Nếu anh không dẫn tôi đi, bao giờ về anh sẽ thấy tôi có sao đó!"
"..."
Hai người bốn mắt nhìn nhau một lát, Chu Gia Ngư đau khổ đầu hàng. Nghe bảo Thẩm Nhất Cùng bây giờ còn chưa tròn 18, ít nhất phải vài ba năm nữa mới trưởng thành lên được. Đã theo học Lâm Trục Thủy thì làm gì có thời gian hẹn hò với bạn gái, thậm chí đọc truyện sếch còn phải giấu giếm các kiểu. Thê thảm hơn, dạo gần đây Internet quản lý nghiêm ngặt, có còn miếng H nào đâu, tính ra Thẩm Nhất Cùng cũng tội nghiệp lắm.
Cuối cùng Chu Gia Ngư đành bảo: "Cậu hỏi tiên sinh đi, nếu ngài ấy đồng ý thì tôi cũng đồng ý."
Thẩm Nhất Cùng "ồ" một tiếng, vội vàng đi tìm Lâm Trục Thủy, vài phút sau thì vui vẻ thông báo tiên sinh đã chấp nhận yêu cầu của cậu chàng.
Chu Gia Ngư: "Nhanh thế? Cậu xin như nào?"
Thẩm Nhất Cùng: "Tôi bảo là sợ bên kia lừa đảo, tôi lo cho tính mạng của anh nên muốn đi cùng."
"..." Giỏi.
Hai người chào Lâm Trục Thủy rồi xuất phát. Mấy ngày nay Lâm Trục Thủy tập trung nghiên cứu tài liệu Giang Thập Cửu gửi đến, tối hôm qua còn quay lại chỗ cây cầu, nhưng hắn chỉ đi một chốc rồi về, không dẫn bọn Chu Gia Ngư theo.
Tuy Lâm Trục Thủy không nói gì nhưng dựa vào nét mặt của hắn, vấn đề của cây cầu không hề đơn giản như những gì Giang Thập Cửu trình bày.
Chu Gia Ngư và Thẩm Nhất Cùng rời khỏi khách sạn vào buổi chiều, thật ra dẫn Thẩm Nhất Cùng theo tiện hơn hẳn, vì cậu chàng có điện thoại di động, có thể liên lạc với cô gái kia.
Công viên mà Chu Gia Ngư và cô gái hẹn gặp cách đây không quá xa, đi xe buýt qua bảy, tám trạm là tới.
Hai người bước vào công viên, Thẩm Nhất Cùng hỏi: "Chu Gia Ngư, anh tin cô ta bị một trang web nguyền rủa thật à?"
Chu Gia Ngư đáp: "Khoảng 30%, vì tôi cũng vào được trang web đó mà."
Thẩm Nhất Cùng: "Trông nó như thế nào?"
Chu Gia Ngư miêu tả về trang web màu đen có chữ đỏ, còn bảo những thành viên khác trên diễn đàn không truy cập được.
"Ừm..." Thẩm Nhất Cùng vừa định nói gì, cậu ta chợt chú ý đến hai cô gái đang ngồi trên băng ghế, "Là các cô ấy?"
"Tôi không biết nữa, chúng ta qua đó thử xem."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!