Chương 29: Vân Tú

Sau khi tang lễ kết thúc, cả ngôi làng như bị bao trùm trong bầu không khí tĩnh lặng đến mức quái dị. Người ngoài như đám Chu Gia Ngư thì không nói, vấn đề là dù dân làng tình cờ gặp người quen trên đường nhưng cũng chẳng thèm chào hỏi. Họ còn giả vờ không nhìn thấy đối phương, mặt mày vô cảm lướt ngang qua nhau.

Dù bọn Chu Gia Ngư đã kiểm tra xung quanh nghĩa trang nhưng vẫn không thu hoạch được gì, nguyên nhân khiến những cái xác mất tích vẫn bị che giấu sau bức màn sương dày đặc. Qua cái đêm kinh hoàng ấy, ba người về tới làng cũng cảm thấy đói bụng. Mấy ngày trời bọn họ toàn ăn đồ hộp và lương khô, thành thử bây giờ nhìn mớ đồ trong ba lô mà ngán ngẩm. Cuối cùng Từ Nhập Vọng ra ngoài một lát, mang về một cái nồi không biết mượn của ai và một ít mì nhà làm.

Chu Gia Ngư và Đàm Ánh Tuyết cũng phải phục sát đất.

Có nồi và nguyên liệu nấu ăn rồi, bọn họ quyết định nhóm lửa nấu mì tại chỗ, ăn xong thì đi ngủ bù.

Tranh thủ lúc Chu Gia Ngư đang đun nước, Đàm Ánh Tuyết lặng lẽ chuồn ra vườn hái một cây cải thìa. Lúc trở vào nhà, mặt cô nàng đỏ bừng vì xấu hổ: "Lấy trộm của người ta thì kỳ quá nên tôi có để lại 100 tệ."

Từ Nhập Vọng nói: "... Có lẽ đây là cây cải thìa sang chảnh nhất mà tôi từng ăn."

Đàm Ánh Tuyết: "Làng này sống tách biệt với thế giới hiện đại, không biết tiền mặt có tác dụng hay không."

"Đương nhiên là có." Từ Nhập Vọng hờ hững đáp, "Cô nhìn cái nồi này xem, chắc chắn bọn họ mua từ bên ngoài. Hơn nữa ở đây cũng không có mỏ muối, họ phải dùng tiền để sắm sửa các nhu yếu phẩm cần thiết chứ. "

Anh ta nói rất có lý, Đàm Ánh Tuyết gật gù rồi bỗng chợt thở dài: "Tự nhiên tôi thèm ăn trứng kho quá."

Từ Nhập Vọng tức giận: "Con mẹ nó, cô đừng nhìn đầu của tôi rồi nói ra câu này chứ! Không có! Biến đi!"

Đàm Ánh Tuyết: "Ầy..."

Chu Gia Ngư cũng muốn ăn trứng kho nhưng chắc là không được, trong làng chẳng thấy con gà nào. Cậu nấu xong bèn chia làm ba phần, ba người ngồi chồm hổm dưới đất sì sụp húp mì.

Ban đầu Từ Nhập Vọng còn tập trung ăn uống, nhưng dần dà anh ta không chịu nổi nữa, đành phải gắt lên: "Hai người vừa ngắm đầu tôi vừa ăn đấy à?!" Mắt sáng như đèn pha luôn rồi kìa!

Đàm Ánh Tuyết: "Không phải, tôi đang nhớ tới món trứng luộc nước trà sư phụ làm cho tôi..."

"Nhập Vọng." Âm thanh của Chu Gia Ngư cũng thật dịu dàng, "Đầu anh tròn thật đấy." Kho lên chắc là ngon lắm.

Từ Nhập Vọng: "..."

Từ Nhập Vọng lặng lẽ đứng dậy, vào nhà lấy mũ ra đội mới thoát khỏi ánh mắt nóng bỏng của hai đứa kia.

Ba người thức trắng một đêm, cơm nước xong xuôi thì cơn buồn ngủ cũng ập tới. Bọn họ vừa định quay về phòng thì Từ Nhập Vọng chợt nảy ra một đề nghị: "Chu Gia Ngư, cạnh làng có một con sông đấy, cậu có muốn đi tắm với tôi không?"

"Có chứ." Tuy trời không nóng lắm nhưng người bọn họ cũng đổ đầy mồ hôi.

Đàm Ánh Tuyết ngáp ngắn ngáp dài, cô nàng vẫy tay: "Tôi mệt quá, không đi đâu. Hai người cứ đi đi nhé."

"Được thôi." Từ Nhập Vọng trả lời.

Hai chàng trai tạm biệt Đàm Ánh Tuyết rồi tiến về phía dòng sông nhỏ. Do làng Hắc Nham nằm sâu trong vùng núi nên không khí và môi trường xung quanh rất trong lành. Từ Nhập Vọng vừa đi vừa trò chuyện với Chu Gia Ngư về đám tang quái dị hôm qua.

"Chuyện này thật kỳ lạ." Từ Nhập Vọng nói, "Sao bọn họ lại sợ hãi đến vậy, chẳng lẽ trước đây có uẩn khúc gì sao?"

Chu Gia Ngư: "Ừm... hoặc là... trên đời này thật sự có xác chết biết đi?"

"Tuy tôi chưa thấy xác chết biết đi bao giờ nhưng tôi nghĩ là có, hỏi Đàm Ánh Tuyết là rõ ngay."

Môn phái của Đàm Ánh Tuyết là chuyên gia chơi cổ trùng, từ nhỏ đã phải tiếp xúc với người chết nên chắc chắn cô nàng sành sỏi hơn bọn họ nhiều. Chu Gia Ngư chợt nhớ tới câu nói của Đàm Ánh Tuyết khi bọn họ vừa đến đây: "Không phải cô ấy từng bảo trong làng này có thứ gì đó sao?"

Từ Nhập Vọng cũng đang suy nghĩ việc này. Chu Gia Ngư hỏi: "Rốt cuộc là thứ gì mới được?"

Vẻ mặt Từ Nhập Vọng rất nghiêm túc, anh ta thở dài: "Tôi không biết. Nhưng chắc chắn không phải là thứ tốt lành gì rồi."

Muốn đến con sông thì phải băng qua một mảnh rừng rậm rạp, hai người còn đang mải trò chuyện, bước chân của Từ Nhập Vọng chợt khựng lại: "Khoan đã, cậu có nghe thấy âm thanh gì không?"

"Sao cơ?" Chu Gia Ngư im lặng nín thở, cậu cũng nghe thấy âm thanh mà Từ Nhập Vọng phát hiện. Có tiếng khóc mơ hồ của một cô gái đang phát ra ngay bên cạnh bọn họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!