Chương 24: Phía sau cánh cửa

Nhìn nút ấn đang sáng lên trong thang máy, có thể thấy hai thí sinh này cũng muốn xuống tầng hầm gửi xe xem thử.

Chàng trai da trắng tên Edmond chỉ bập bẹ được vài câu tiếng Trung nhưng vẫn rất nhiệt tình chào hỏi Chu Gia Ngư. Edmond bảo rằng mình rất quý Chu Gia Ngư và muốn được làm bạn với cậu.

Chu Gia Ngư vừa vui vừa bất ngờ trước sự thân thiện của người bạn nước ngoài, trò chuyện với Edmond vài câu.

"Ting."

Thang máy báo hiệu đã tới tầng hầm, nhưng cửa thang máy vừa mở, mọi người ai nấy đều ngơ ngác. Trước mặt bọn họ là một bức tường đá rất dày, bên trên còn mọc rêu xanh, đương nhiên không thể ra ngoài được.

"Chuyện gì thế này?" Từ Nhập Vọng cau mày, "Thang máy không xuống gara được à?"

"Không phải chứ." Đệ tử của Trần Hiểu Như tên là Đàm Ánh Tuyết, hình như bằng tuổi với Chu Gia Ngư, cô nói, "Nếu thang máy không xuống được thì còn xây tầng B7 làm gì?"

Chu Gia Ngư cảm thấy rất kỳ lạ, bức tường đá kia xuất hiện một cách vô cùng đột ngột. Bốn người thảo luận chốc lát, quyết định vòng lên hỏi nhân viên hậu cần.

3 phút sau, họ bước vào tầng trệt, tìm được một nhân viên đang đứng gần đó. Anh nhân viên nghe bọn họ kể sau cửa thang máy có một bức tường thì tỏ vẻ ngạc nhiên: "Tường? Tường ở đâu ra? Ở đây thang máy nào cũng xuống tầng hầm được mà."

"Vậy anh đi kiểm tra với chúng tôi đi?" Từ Nhập Vọng đề nghị.

Người nọ đồng ý: "Được."

Thật lòng mà nói Chu Gia Ngư rất bội phục những nhân viên hỗ trợ thí sinh trong cuộc thi. Có lẽ họ không phải là thầy phong thủy, nhưng họ chẳng hề hoảng sợ trước những hiện tượng siêu nhiên. Ví dụ như anh nhân viên này, anh ta thậm chí còn vào thang máy đầu tiên, sau đó phổ cập kiến thức cho cả bọn.

"Đây là lần đầu tiên mọi người tham gia thi đấu phải không? Những chuyện thế này diễn ra như cơm bữa. Xuống một lần không được thì cứ xuống thêm mấy lần nữa là được."

"..." Bốn người đều chìm trong im lặng.

Kết quả, khi năm người xuống tầng B7, cửa thang máy kêu "ting" rồi một lần nữa mở ra. Gara mờ tối xuất hiện trước mắt bọn họ, bức tường đá bám rêu xanh ban nãy đã biến mất.

"Thấy chưa?" Anh nhân viên phất tay.

Chu Gia Ngư và Từ Nhập Vọng liếc nhìn nhau, đều trông thấy sự nghi ngờ trong mắt đối phương. Nhưng bọn họ cũng không nói gì, lần lượt ra khỏi thang máy. Đàm Ánh Tuyết đi ở cuối hàng, từ nãy đến giờ cô vẫn cúi đầu, dường như đang suy nghĩ điều gì.

Mãi đến khi cửa thang máy khép lại, cô mới ngẩng lên ra chiều khó hiểu: "Quần áo của người đó lạ quá."

Từ Nhập Vọng đang mải quan sát xung quanh: "Ai cơ?"

Đàm Ánh Tuyết đáp: "Anh nhân viên ban nãy ấy."

"Nhưng lạ chỗ nào mới được?" Từ Nhập Vọng không mấy chú ý đến lời nói của Đàm Ánh Tuyết, anh ta cảm thấy cô nàng hơi đa nghi, "Họ vẫn mặc đồng phục bình thường mà, có vấn đề gì đâu?"

Câu nói tiếp theo của Đàm Ánh Tuyết khiến Chu Gia Ngư cứng đờ, cuối cùng cậu cũng hiểu được ý của cô.

"Nhưng... chẳng phải nhân viên mỗi vòng thi đều có đồng phục khác nhau sao?"

Bầu không khí bỗng dưng yên lặng một cách quái lạ. Từ Nhập Vọng bất đắc dĩ phun ra cái câu quen thuộc mỗi khi ghé thăm những địa điểm du lịch nổi tiếng: "Dù sao cũng lỡ đến rồi..."

"Cũng phải. Với cả có ban giám khảo ở đây nữa nên không sao đâu." Nói đoạn, Đàm Ánh Tuyết nhìn Chu Gia Ngư, "Cậu thấy sao rồi?"

Chu Gia Ngư sờ sờ mũi: "Không khỏe lắm."

Vừa ra khỏi thang máy, cậu lại ngửi thấy mùi nước tanh kia. Mùi ở tầng trên thật sự không thể nào bì nổi dưới này, Chu Gia Ngư thậm chí có ảo giác rằng mình đang hô hấp dưới nước.

Từ Nhập Vọng lấy la bàn của mình ra, phát hiện kim la bàn không quay loạn xạ nữa mà đứng im một góc. Anh ta nói: "Đại hung rồi..."

Trông Edmond có vẻ vô cùng lo lắng, nhưng Đàm Ánh Tuyết trái lại vẫn tỉnh bơ: "Không có thứ gì ghê gớm lắm đâu, nếu có thì ban tổ chức đã giải quyết rồi, huống hồ chúng ta còn có bùa hộ mệnh cơ mà."

Cũng đúng, nghe tới bùa thì mọi người cũng an lòng hơn đôi chút. Trym nhỏ trong đầu Chu Gia Ngư sun hết cả lông vào, Chu Gia Ngư hỏi: "Mày sợ hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!