Chương 22: Thẩm Mộ Tứ

Thẩm Nhất Cùng ăn món cá Chu Gia Ngư nấu, rốt cuộc cũng thừa nhận Chu Gia Ngư là đom đóm, còn làn da nâu của mình chính là đêm đen. Vừa nói, cậu chàng vừa đưa tay chỉ vào người mình.

Món chính hôm nay là canh cá dưa chua, nấu từ cá tươi vừa giao sáng nay và dưa chua Chu Gia Ngư tự muối, bỏ trong chiếc bình ở góc bếp, hương vị rất đúng điệu.

Nguyên liệu ngon nên món ăn làm ra cũng ngon. Cá thì tươi, dưa chua lại giòn tan, quả là điểm sáng giữa những ngày hè nóng nực vốn khiến người ta mất hết khẩu vị.

Lâm Trục Thủy cũng đến dùng bữa tối, hình như hắn rất ngon miệng, cuối cùng còn ăn thêm một bát cơm. Thân là đầu bếp, Chu Gia Ngư cảm nhận được niềm tự hào sâu sắc khi món ăn của mình được công nhận. Thậm chí lúc bới cơm cho Lâm Trục Thủy, dường như cậu trông thấy khăn quàng đỏ trước ngực mình càng thêm rực rỡ.

Mấy ngày tiếp theo, Chu Gia Ngư đều ngoan ngoãn đến chỗ Lâm Trục Thủy học thêm. Cách dạy của Lâm Trục Thủy vô cùng dễ hiểu, từ mệnh khuyết đến tứ linh sơn quyết (*), hay một vài bố cục phong thủy điển hình. Mỗi kiến thức hắn đều giảng giải đâu ra đó, khiến Chu Gia Ngư thỉnh thoảng lại được "mặt trời chân lý chói qua tim".

(Tứ linh sơn quyết: Câu quyết quan trọng trong phong thủy học

- tả Thanh Long, hữu Bạch Hổ, tiền Chu Tước, hậu Huyền Vũ. Đây là câu quyết được dùng để xem bố cục phong thủy tốt hay xấu)

Nhưng thật ra Chu Gia Ngư vẫn khá băn khoăn, cậu do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn bày tỏ nỗi lo của mình: "Tiên sinh này, sắp thi tới nơi rồi mà bây giờ tôi mới học, liệu có kịp không?"

"Tích lũy kiến thức không phải là chuyện một sớm một chiều. Bây giờ cậu mới học, đương nhiên là không kịp."

Chu Gia Ngư cứ tưởng Lâm Trục Thủy sẽ động viên cậu một chút, nào ngờ hắn không an ủi thì thôi lại còn tạt cho cậu một chậu nước lạnh. Cậu ủ rũ hỏi: "Thế... thế làm sao bây giờ?"

Lâm Trục Thủy đáp: "Sao trăng gì nữa, mau chọn mẫu bình đựng tro mình thích đi."

Chu Gia Ngư: "..."

Cậu im lặng vài phút mới nhận ra tên mặt lạnh kia đang giỡn với mình. Chẳng rõ Lâm Trục Thủy biết cậu và Thẩm Nhất Cùng hay lấy chuyện này ra đùa nhau từ bao giờ, ai dè hắn cũng nương theo chọc cậu.

Chu Gia Ngư bất đắc dĩ trả lời: "Tôi chọn được rồi, cũng đã gửi cho Thẩm Nhất Cùng."

Lâm Trục Thủy hỏi: "Là kiểu gì?"

Chu Gia Ngư nói: "Kiểu sứ Thanh Hoa, không biết Thẩm Nhất Cùng có làm được không."

Giọng Lâm Trục Thủy rất dịu dàng: "Không sao, cậu ta không làm được thì để tôi làm."

Mặt Chu Gia Ngư như đưa đám, tiên sinh à ngài đừng giỡn nữa, tôi sẽ tưởng thật đó.

Lâm Trục Thủy nhắm mắt, không biết có phải phát hiện Chu Gia Ngư đang xoắn xuýt không, hắn khẽ cười: "Chẳng lẽ cậu quên lúc trước tôi từng nói gì với cậu sao?"

Chu Gia Ngư hoang mang: "Dạ?"

Quả thật cậu không nhớ Lâm Trục Thủy đã nói gì. Lâm Trục Thủy đứng dậy, chậm rãi bước vào trong nhà: "Đi theo tôi."

Chu Gia Ngư vội vàng theo sau Lâm Trục Thủy.

Nhìn từ bên ngoài, nơi ở của Lâm Trục Thủy cũng không lớn lắm, bước vào rồi mới phát hiện bên trong như chứa một thế giới khác. Cậu cùng hắn đi qua hành lang. Trên tường, cứ cách vài mét lại treo một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp. Có bức vẽ núi non sông nước, có bức lại vẽ động vật. Tuy Chu Gia Ngư không am hiểu hội họa, nhưng cậu có thể cảm nhận được sự sinh động trong từng nét bút. Khi bắt gặp bức tranh vẽ mãnh hổ, cánh tay cậu còn nổi da gà.

Lâm Trục Thủy hơi khựng lại, hỏi: "Cậu nhìn thấy gì à?"

Chu Gia Ngư không muốn đến gần bức tranh này, cậu dè dặt trả lời: "Cảm giác không thoải mái... Giống như... có hổ thật trong tranh vậy."

Thậm chí cậu có thể ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng.

Lâm Trục Thủy gật đầu: "Không sai, bức tranh này đang phong ấn vài thứ."

Chu Gia Ngư sợ hết hồn, vội vàng nhích về phía Lâm Trục Thủy: "Phong ấn thứ gì mới được?"

Lâm Trục Thủy cười như không cười: "Mấy đứa thi đấu thua."

Chu Gia Ngư: "..." Cậu tin thật đấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!