Chu Gia Ngư nuốt nước bọt, chậm chạp bước tới.
Có lẽ chủ nhân chiếc đồng hồ trên bàn từng đánh rơi nó nên mặt kính bên ngoài bị nứt đôi chỗ, trái lại dây xích kim loại trông hãy còn khá mới, chắc là vừa thay.
Chu Gia Ngư quan sát kỹ càng nhưng chẳng nhìn ra được gì cả. Cậu đang khổ não thì Sái Bát trong đầu đột nhiên xuất hiện, đạp mạnh lên mai rùa dưới chân. Chu Gia Ngư vốn tưởng đó chỉ là một cái mai rùa không, nào ngờ rùa lại từ từ thò đầu ra… Một chuỗi hình ảnh lập tức xuất hiện trước mắt cậu.
Những hình ảnh đó đứt quãng, chắp vá thành cuộc đời của một hí tử thời Dân quốc. Chu Gia Ngư nhìn mà hoa cả mắt, cuối cùng khi mọi thứ tối đen, người cậu đã đổ mồ hôi lạnh, mặt mày cũng tái nhợt.
Thẩm Nhất Cùng thấy Chu Gia Ngư đứng đó không nói lời nào, tưởng cậu chẳng nhìn thấy gì bèn nhủ thầm, sao tiên sinh lại quan tâm đến một tên bịp bợm chứ. Đương nhiên cậu ta chỉ dám nghĩ vậy thôi, hoàn toàn không dám nói trước mặt Lâm Trục Thủy.
"Nhìn thấy gì?" Giọng Lâm Trục Thủy vẫn lạnh nhạt như cũ, khiến Chu Gia Ngư đang thả hồn đi xa bừng tỉnh.
Chu Gia Ngư đưa tay lau mồ hôi trên mặt, dè dặt nói: "Tôi nhìn thấy một người đàn ông."
Thẩm Nhất Cùng đứng cạnh nghe vậy thì nhíu mày, sao lại là đàn ông? Cậu ta và Thẩm Nhị Bạch đều cảm nhận được âm khí của nữ giới trên chiếc đồng hồ đó.
Trong phong thủy, điều đầu tiên và cơ bản nhất là chia âm dương. Vạn vật đều chia âm dương, người cũng vậy, vật cũng thế. Nữ là âm, nam là dương, phía Bắc là âm, phía Nam là dương. "Giang Âm", "Lạc Dương" trong tên địa danh chỉ vị trí địa lý. Nếu ngay cả âm dương cũng không phân biệt nổi thì bọn họ còn học phong thủy làm gì.
Thái độ của Thẩm Nhị Bạch và Thẩm Nhất Cùng đều tương tự nhau, hiển nhiên cực kỳ phản đối ý kiến của Chu Gia Ngư, nếu không có tiên sinh ở đây, bọn họ đã cãi cọ với Chu Gia Ngư từ lâu rồi.
Lâm Trục Thủy nghe xong cũng không nói đúng hay sai, dường như hoàn toàn hiểu rõ cảm xúc của mấy người trong phòng, mở miệng hỏi: "Nhất Cùng, cậu không cảm thấy vậy à?"
Thẩm Nhất Cùng hơi do dự, cuối cùng vẫn nói: "Tiên sinh, rõ ràng trên đồng hồ có âm khí của nữ giới mà."
Lâm Trục Thủy không đáp.
Thẩm Nhị Bạch cũng gật đầu tán thành: "Đúng, hơn nữa âm khí rất nặng, hẳn là bệnh chết, mà trước khi chết oán niệm không nhẹ."
Gương mặt của Lâm Trục Thủy rất bình thản, nhưng sau khi nghe câu trả lời của Thẩm Nhất Cùng và Thẩm Nhị Bạch thì biểu cảm nháy mắt trở nên lạnh lùng: "Tôi dạy các cậu 5 năm, các cậu cũng chỉ học được cái này?"
Thẩm Nhất Cùng và Thẩm Nhị Bạch lập tức sa sầm.
"Chu Gia Ngư, cậu nói đi." Giọng Lâm Trục Thủy có thể so với gió mùa Đông Bắc.
Chu Gia Ngư bị phản ứng của Lâm Trục Thủy dọa sợ, thậm chí cậu còn thấy lạnh thật. Thẩm Nhất Cùng và Thẩm Nhị Bạch đang nhìn cậu bằng ánh mắt hình viên đạn, trông như sắp ăn thịt cậu.
Chu Gia Ngư: "…"
"Tiên sinh bảo anh nói kìa." Mối quan hệ vừa khá lên đôi chút nhờ đồ ăn nay lại tụt xuống zero, Thẩm Nhất Cùng gần như nghiến răng nghiến lợi.
Cũng đúng, theo Lâm Trục Thủy học bao nhiêu năm, đang yên đang lành chợt bị một tên lừa đảo khốn nạn chui từ đâu ra chèn ép thì ai mà không sôi máu? Thậm chí Chu Gia Ngư tin rằng nếu không có Lâm Trục Thủy ở đây, bảo đảm hai người này sẽ xông lên xé xác cậu.
"Tôi cảm giác chủ chiếc đồng hồ này là nam…" Chu Gia Ngư đành giải thích, "Hẳn là một người hát hí khúc, tôi cũng chỉ cảm giác được đến vậy…"
Nhờ Sái Bát, thật ra cậu còn thấy vài cảnh tượng khác nữa cơ, nhưng xét thấy bầu không khí đang vô cùng nghiêm túc, cậu do dự một lát rồi im lặng.
"Không phải chỉ có nữ giới mới có âm khí." Lâm Trục Thủy vươn tay cầm đồng hồ, giọng điệu lạnh nhạt, "Các cậu tưởng nghề này dễ lắm à?"
Thẩm Nhất Cùng và Thẩm Nhị Bạch nín thinh, ngoan ngoãn nghe giảng.
"Chủ nhân của chiếc đồng hồ này tên là Nhậm Tử Tú, là hí tử nổi tiếng nhất thời Dân quốc." Ngón tay Lâm Trục Thủy vu. ốt ve nắp đồng hồ, tiếp tục nói, "Từ nhỏ đã tập Thanh Y (*), trong sinh hoạt hàng ngày cũng mặc đồ nữ."
(Thanh Y: Hay còn gọi là Chính Đán, chỉ các vai nữ đoan trang, đức hạnh trong hí kịch)
Thẩm Nhất Cùng và Thẩm Nhị Bạch cũng sửng sốt, không ngờ đến đáp án này.
"Trên đồng hồ đúng là có âm khí, nhưng âm khí này từ đâu mà ra, e rằng hai cậu chẳng ai biết được." Lâm Trục Thủy lạnh lùng nói, "Trình độ thế này cũng đòi đi góp vui tháng sau, không sợ khiến Lâm Trục Thủy tôi mất mặt à."
Dứt lời, hắn bỏ đồng hồ vào túi, quay lưng bước đi, để lại Thẩm Nhất Cùng và Thẩm Nhị Bạch cúi đầu ủ rũ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!