Vẻ mặt hiện tại của các giám khảo đang theo dõi camera có hơi khó tả...
Dù vòng thi này quy định các thí sinh không được lên tầng bốn, nhưng tầng bốn có cửa sắt chặn lại nên không ai vào được, nếu chỉ đi tới cầu thang thì không tính là phạm quy.
Ban đầu, ban giám khảo không mấy để ý đến hành động của Chu Gia Ngư. Họ cho rằng nhóc con này chẳng mấy chốc sẽ chuồn xuống, nào ngờ lúc cậu chuẩn bị đi hình như lại đạp phải thứ gì, té lăn quay tại chỗ rồi nằm chèm bẹp luôn dưới đất.
Từ Giám nhìn thấy tình huống này thì cười phá lên: "Lâm Trục Thủy, đồ đệ của cậu mong manh quá nhỉ." Té có một cái mà xụi lơ không dậy nổi.
Lâm Trục Thủy bình thản đáp: "Từ Giám, mấy năm rồi không gặp, tôi thấy anh vẫn chẳng tiến bộ tý nào."
Từ Giám nghiến răng ken két: "Cậu có ý gì?"
Lâm Trục Thủy mặc kệ hắn, vươn tay cầm tách trà bên cạnh nhấp một ngụm.
Trần Hiểu Như ngồi cạnh cũng biết tình hình của Chu Gia Ngư. Vốn cô và Từ Giám đều hơi lo lắng, nhưng thấy Lâm Trục Thủy chẳng tỏ vẻ gì, Trần Hiểu Như bèn im lặng.
Trong màn hình giám sát, Chu Gia Ngư dựa vào vách tường, nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt cậu, thậm chí cậu còn vùi đầu vào cánh tay, trông vô cùng tội nghiệp.
Trần Hiểu Như hỏi: "Trục Thủy, đồ đệ của cậu không sao chứ?"
Lâm Trục Thủy: "Không sao đâu, đừng lo."
Cuối cùng Trần Hiểu Như vẫn ém nhẹm những lời muốn nói. Tuy cô lớn tuổi hơn Lâm Trục Thủy, nhưng trong nghề này, thực lực quyết định bối phận. Lâm Trục Thủy từ năm mười mấy tuổi đã làm giám khảo ở đây, thật lòng mà nói thì cô không có tư cách gì để ý kiến ý cò trước mặt hắn cả.
Hình như Chu Gia Ngư rất khó chịu, càng lúc càng nức nở nghẹn ngào, thậm chí bắt đầu run lẩy bẩy.
Ngay lúc mọi người nghĩ cậu sẽ ngất xỉu, nào ngờ cậu lại từ từ bình thường trở lại. Từ Giám chợt kinh ngạc thốt lên, hiển nhiên đã hiểu được mọi chuyện: "Thấu cảm?!" (*)
(Khả năng thấu cảm: Trong bối cảnh truyện, thấu cảm là khả năng cảm nhận những gì người chết đã trải qua bằng cách chạm vào một vật liên quan)
Lâm Trục Thủy không đáp.
Từ Giám đứng phắt dậy, thiếu điều dán cả người lên màn hình quan sát, ông ta gặng hỏi: "Lâm Trục Thủy! Cậu tìm được đồ đệ này ở đâu vậy?!"
Lâm Trục Thủy mặc kệ ông ta, hờ hững nhấp trà.
"Cậu ném thằng bé vào đấy, không sợ nó một đi không trở lại hả?!" Từ Giám quay đầu gắt.
Lâm Trục Thủy vẫn thản nhiên như không: "Đó là đồ đệ của tôi, đương nhiên tôi có chừng mực."
Từ Giám nheo mắt lại.
Cuối cùng, quả nhiên hệt như những gì Lâm Trục Thủy tính toán, Chu Gia Ngư không hoàn toàn lạc lối. Cậu tỉnh lại, có điều tỉnh hơi muộn, lúc này vòng thi chỉ còn hơn chục phút nữa là kết thúc.
Chu Gia Ngư vội vàng chạy xuống phòng khách ở tầng một. Từ Nhập Vọng nhìn thấy cậu, gương mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: "Chu Gia Ngư, cậu đi đâu vậy? Tôi tìm cậu mãi, sao bây giờ mới đến."
Chu Gia Ngư cũng không tiện kể mình hôn mê bất tỉnh giữa đường, vì vậy bèn nói dối vài câu cho qua chuyện.
Từ Nhập Vọng hỏi: "Búp bê của cậu đâu?"
Chu Gia Ngư lúng túng đáp: "Tôi vẫn chưa tìm thấy."
Sau khi thoát khỏi những ký ức khủng khiếp kia, trong đầu cậu lóe lên một vài hình ảnh. Tuy những hình ảnh này có liên quan đến búp bê nhưng rất rời rạc, cậu cần phải sắp xếp lại. Cơ mà bây giờ xem ra cậu chẳng còn thời gian nữa rồi.
Từ Nhập Vọng thấy cậu bần thần, lại gọi: "Chu Gia Ngư?"
Chu Gia Ngư: "Xin lỗi, tôi ra ngoài một lát."
Cậu vừa vào phòng khách lại vội vàng rời đi, nhưng lần này hướng đi của cậu lại là vườn hoa. Nhưng khi ra đến nơi, Chu Gia Ngư lại cảm thấy bó chiếu toàn tập, bởi vì khung cảnh trong vườn hoa khác một trời một vực với ký ức của cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!