Chương 13: Chọn đá

Dù đã có Sái Bát mở bàn tay vàng, nhưng Chu Gia Ngư ngồi chờ kết quả mà cảm giác tim mình đang treo lơ lửng.

Thẩm Nhất Cùng hiển nhiên không hề tin tưởng Chu Gia Ngư. Cậu ta đành an ủi rằng mấy lời lúc trước chỉ là đùa thôi, dù có thua thật thì tiên sinh cũng không làm gì Chu Gia Ngư cả. Chu Gia Ngư nghe vậy bèn hỏi: "Trước kia… tiên sinh đã từng tham gia cuộc thi này à?"

Thẩm Nhất Cùng đáp: "Đúng vậy."

Chu Gia Ngư: "Thế kết quả…"

Thẩm Nhất Cùng tự hào nói: "Đương nhiên tiên sinh được hạng nhất rồi! Không riêng gì tiên sinh, các sư huynh của tôi cũng chưa bao giờ rớt xuống hạng nhì!"

Chu Gia Ngư thậm chí không cười nổi, cậu thở dài một tiếng rồi im lặng. Thẩm Nhất Cùng cũng hiểu được tâm trạng của cậu, lại vỗ vai an ủi.

Ở đây có hơn ba trăm thí sinh dự thi nhưng chỉ có hai mươi người được lọt vào vòng bán kết. Mà ba trăm thí sinh này đã được sàng lọc rồi đấy, chẳng qua Lâm Trục Thủy có thân phân đặc biệt nên Chu Gia Ngư mới được miễn. Đương nhiên, Chu Gia Ngư không biết chuyện này, hiện tại toàn bộ sự chú ý của cậu đều dồn vào tảng đá kia.

Tảng đá nặng mấy tấn từ từ được đẩy ra khỏi sảnh. Có lẽ do kích cỡ của nó quá lớn nên không thể đi bằng con đường nhỏ bên hông nhà thi đấu, người ta đành đẩy nó xuyên qua khu nghỉ ngơi đến chỗ cắt đá.

Nó vừa xuất hiện, toàn bộ khu nghỉ đều cười ầm lên. Chu Gia Ngư còn chưa kịp hiểu bọn họ đang cười cái gì, Thẩm Nhất Cùng ngồi cạnh cậu đã lên tiếng: "Há há há! Sao lại có đứa ngu tới nỗi đi chọn cục đá đó nhỉ?"

Chu Gia Ngư: "…"

Thẩm Nhất Cùng: "8 năm trước tôi đã nhìn thấy tảng đá này một lần rồi! Không ngờ 8 năm sau vẫn gặp lại nó!"

Chu Gia Ngư: "…"

Thẩm Nhất Cùng thấy thái độ của Chu Gia Ngư là lạ, cậu ta bèn hỏi: "Anh sao vậy? Mặt như ăn sh*t thế kia?"

Chu Gia Ngư không hé răng, nhìn Thẩm Nhất Cùng bằng một ánh mắt vô cùng u oán. Thẩm Nhất Cùng vừa định hỏi tiếp, nhưng nụ cười trên môi chợt cứng ngắc, lắp bắp nói: "Khoan… khoan đã Chu Gia Ngư, sao bảng số của anh lại nằm trên tảng đá đó vậy?"

Chu Gia Ngư: "Đoán xem?"

Thẩm Nhất Cùng: "…"

Hai người nhất thời chìm trong sự im lặng gượng gạo, Thẩm Nhất Cùng chẳng nói chẳng rằng, lấy một điếu thuốc đưa cho Chu Gia Ngư.

Chu Gia Ngư ngồi trên ghế dài rít mạnh một hơi: "Thật sự không có hi vọng nào sao?"

Thẩm Nhất Cùng: "Hút thuốc đi."

Chu Gia Ngư liền hỏi Sái Bát trong đầu: "Thật sự không có hi vọng nào sao?"

Sái Bát tức giận quát: "Tôi chỉ có thể mở bàn tay vàng cho anh thôi, anh tự chọn tảng đá đó mà!"

Chu Gia Ngư: "Chẳng lẽ tao hoa mắt… chọn nhầm?"

Sái Bát: "…"

Lần này hai người một chim đều đồng loạt câm nín, Sái Bát tội nghiệp không có thuốc để hút nên đành trợn to đôi mắt hạt đậu. Chu Gia Ngư thậm chí có thể cảm giác được sự đau thương của nó.

Tảng đá khổng lồ từ từ được đẩy vào chỗ cắt đá giữa tiếng cười nhạo của mọi người.

Tuy cuộc thi này có ba trăm thí sinh, nhưng nếu cắt hết ba trăm tảng đá chắc phải mất tới mười mấy ngày. Trên thực tế, họ gần như có thể xác định những thí sinh trúng tuyển ngay trong ngày đầu tiên, vì mỗi giám khảo sẽ lựa chọn năm tảng đá trong số đó.

Có thể làm giám khảo của cuộc thi này, thực lực đương nhiên không phải hạng xoàng. Bốn người trong ban giám khảo sẽ chọn ra hai mươi tảng đá tốt nhất. Quá trình lựa chọn đá cũng là cách để giám khảo thể hiện bản thân, nếu không giỏi hơn thí sinh thì lấy tư cách gì mà nhận xét người khác.

Những tảng đá còn lại vài ngày sau cũng sẽ được cắt ra, cơ mà qua mấy cuộc thi lần trước, những tảng đá đá được giám khảo chọn là đá có chất lượng cao nhất, ít khi xuất hiện ngoại lệ.

Màn hình lớn trước mặt các thí sinh lại sáng lên, chiếu cảnh bốn người ở bãi đá. Đó chính là ban giam khảo gồm ba nam một nữ, trong đó có Lâm Trục Thủy.

Lâm Trục Thủy nhắm mắt, không cầm gậy nhưng vẫn đi lại bình thường giữa bãi đá hỗn loạn. Hắn nhanh chóng chọn ra ba khối đá, tốc độ của hắn so ra nhanh hơn những vị giám khảo khác nhiều, mới qua 5 phút mà đã chuẩn bị chọn tảng đá cuối cùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!