Chu Gia Ngư tỉnh dậy giữa bóng đêm. Cậu mở mắt, xung quanh tối đến độ giơ tay lên cũng không thấy ngón. Cậu khẽ cựa quậy, phát hiện tay chân mình đều bị trói chặt, không nhúc nhích nổi.
Chu Gia Ngư nằm úp mặt dưới đất, mũi ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng.
Không phải mình đã chết rồi sao? Đây là đâu, chẳng lẽ địa ngục có thật?
Đầu óc Chu Gia Ngư hơi hỗn loạn, nhưng cậu còn chưa kịp suy nghĩ đáp án, bóng tối phía trước đã bị một luồng sáng xua tan.
"Là hắn à?" Một giọng nam vang lên.
"Ừ." Người còn lại trả lời.
Chu Gia Ngư nghe tiếng, cậu vừa định hỏi, nào ngờ hai người kia đã đi thẳng tới trước mặt cậu, thô bạo túm tay cậu rồi lôi ra khỏi phòng như lôi bao tải.
Có lẽ do ở lâu trong bóng tối nên lúc bị đưa ra ngoài, Chu Gia Ngư không quen với ánh mặt trời chói lọi ngay được. Cậu nhắm nghiền mắt, cảm thấy mình bị kéo qua một hành lang dài đằng đẵng, sau đó bị ném giữa một đại sảnh rộng lớn.
"Tiên sinh." Giọng nói ban nãy lại vang lên, nhưng hình như đang nói với ai khác: "Mang đến rồi."
Lúc này mắt Chu Gia Ngư đã quen với ánh sáng xung quanh, cậu ngẩng đầu, trông thấy người ngồi đối diện.
Người nọ có khuôn mặt tuyệt đẹp, môi mỏng mũi cao, đôi mắt phượng hẹp dài khép hờ tựa như đang chợp mắt. Da hắn trắng lạ thường, giống như ngọc thạch trong suốt, nên sau khi cảm thán xong người ta lại thấy hắn thiếu chút nhân khí.
"Chu Gia Ngư?" Người đàn ông bình thản lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng không chút cảm xúc, gọi Chu Gia Ngư mà như đang gọi một vật chết.
"Khụ khụ, anh là ai?" Cổ họng Chu Gia Ngư đau rát, cậu ho khan mấy cái rồi mới khàn giọng hỏi.
Người nọ không trả lời, chỉ tay vào trong góc, âm thanh lạnh như băng: "Đó là cái gì?"
Chu Gia Ngư quay lại nhìn, mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
Đại sảnh này khá kỳ lạ, bảo là phòng khách thì lại rộng quá. Trong sảnh có bảy chiếc cột gỗ to, trên cột chạm trổ hoa văn, Chu Gia Ngư liếc sơ, phát hiện có đủ thể loại chim bay cá nhảy. Người nọ chỉ vào đỉnh cột, mới đầu Chu Gia Ngư còn tưởng hắn muốn cậu nhận dạng hoa văn trên đó, nhưng sau khi quan sát kỹ càng thì người cậu đã nổi đầy da gà da ốc.
Giữa ánh sáng le lói, đỉnh cột rủ xuống cơ man tơ mảnh màu trẳng, đầu sợi tơ còn treo thứ gì đó khiến Chu Gia Ngư nhìn mà sởn hết tóc gáy, thậm chí không kiềm được co rúm người: "Cái… cái gì thế? Mạng nhện à?"
"Còn gì nữa?" Người nọ tiếp tục hỏi.
Chu Gia Ngư lại quan sát vài lần, chần chờ đáp: "Tôi… tôi không thấy rõ lắm, hình như dưới mạng nhện có thứ gì đang phát sáng…"
Người đàn ông im lặng giây lát, ngón tay gõ nhẹ lên tay ghế, sau đó nói: "Đưa cậu ta xuống."
Chu Gia Ngư chưa kịp phản ứng lại bị người ta kéo ra ngoài. Nhưng lần này đỡ hơn một chút, ít nhất họ cũng để cậu khập khiễng theo sau.
Đám người đi mười mấy phút trên con đường nhỏ lát đá xanh giữa khu vườn um tùm, cuối cùng nhốt Chu Gia Ngư vào một căn phòng chật hẹp.
"Ngoan ngoãn ngồi đó đi." Một người trong đám mất kiên nhẫn nói, "Chạy lung tung thì chết cũng không ai nhặt xác cho đâu."
Chu Gia Ngư nhìn bọn họ đóng cửa bỏ đi, cảm giác mình đang nằm mơ.
Ban nãy cậu vừa bị một chiếc xe buýt tông văng ra xa, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
Đến khi nhìn thấy chiếc gương trong phòng, câu hỏi của Chu Gia Ngư đã được giải đáp. Trong gương xuất hiện một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ. Diện mạo anh tuấn, lúc cười còn có lúm đồng tiền dễ thương bên má phải, phối với đôi mắt hoa đào quyến rũ kia, vừa nhìn đã biết là gu của các cô gái.
Chu Gia Ngư: "Trời đất, ai đây?!"
Cậu cầm gương mà như hóa đá, hoàn toàn choáng váng.
Chu Gia Ngư chỉ là một nhân viên nhà nước bình thường, thậm chí còn theo chủ nghĩa vô thần, nhưng những chuyện đang diễn ra trước mắt thật sự đã vượt khỏi phạm vi nhận thức của cậu.
Chu Gia Ngư cũng không ngờ đây mới chỉ là bắt đầu thôi, ngay khi cậu đang cầm gương, suy nghĩ về nhân sinh quan, thế giới quan và giá trị quan, một âm thanh dịu dàng nhỏ nhẹ bất chợt vang lên trong đầu: "Xin chào, xin chào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!