Khai sư mẫu cười mỉm: "Du Thư, nghe khẩu khí, cậu có vẻ thích chí nhỉ, có phải cảm thấy khá vui lòng không?"
Du Thư ôm hai con mèo vẫn luôn phủ phục bên chân, nhẹ nhàng vuốt ve lông mèo, nở nụ cười: "Vui ạ, song em rất tốt trọng ý kiến con gái, vẫn là làm người canh giữ cô đơn thôi."
Lời này của cậu ta mang theo chút không thành thật, nhưng cái chính là không hiểu sao lại khiến người ta không ghét không nổi. Du Thư vừa nói vậy, không chỉ gạt bản thân sang bên, mà còn gác cả nữ chính trong câu chuyện là Biên Lê sang một bên.
Hai người thế này nhìn còn chưa đến mức độ thân quen nhất định, thanh thanh bạch bạch.
Chẳng qua đều là trò đùa ồn ào vớ vẩn mà thôi. Hậu kỳ nhất định sẽ cắt ghép biên tập đi một phần.
Sư mẫu Khai rất kiên trì, quay đầu lại hỏi Biên Lê, hai mắt sáng lên: "Phì Phì, con nghĩ thế nào?"
Sư mẫu Khai không hiểu những tranh đấu giữa fan hâm mộ sau lưng các thần tượng.
Thường diễn viên trên chương trình, tuy tổ chương trình dồn hết tâm trí sắp đặt một đường tình hồng, hoặc là hai vợ chồng thử tác hợp một đôi như vậy, nhưng quần chúng đều là khán giả, trò vui qua đi rồi cũng sẽ không để tâm.
Nhưng đổi lại là thần tượng, còn thế này, thì nhất định sẽ dấy lên một trận gió tanh mưa máu.
Sư mẫu Khai không nghĩ tới khía cạnh sâu xa này. Biểu hiện của bà chỉ đơn giản là đánh giá cao Du Thư.
Biên Lê quá quen với ánh mắt như thế, sau lưng cha mẹ còn có rất nhiều ánh mắt lóng lánh như vậy.
Ánh mắt này giống hệt như mẹ Biên nhìn Hạ Vân Tỉnh, giữa ánh sáng lấp lóe tràn đầy sự nhiều chuyện, và tí ý thêm dầu vào lửa.
Biên Lê vội vàng lắc đầu, quay ra nói với ống kính chính của tổ đạo diễn: "Câu hỏi này, vẫn nên để cho fan của Du Thư trả lời nha, các fan chắc chắn rất hài lòng."
Cái đứa mã tinh (*) quỷ sứ con này.
(*)Mã tinh là phần đầu của con rối bóng.
Khai sư mẫu thấy Biên Lê trả lời thành thạo, một nửa có xót xa trong lòng của "khuê nữ" trưởng thành, một nửa kiểu ngạo vì sự trưởng thành cô.
Thầy Khai Thiệu nhẹ nhàng kéo vai bà, rủ rỉ vài câu bên tai Khai sư mẫu, bà mới kinh ngạc che miệng, nhỏ giọng thốt lên kinh ngạc.
Cuối cùng vẫn vòng về thầy Khai Thiệu chuyển chủ đề. Bắt đầu kể về câu chuyện say đắm của đôi yêu nhau tới đây mà ghép thành trước đây.
Biên Lê ý thức rằng đã qua được một kiếp, bèn bắt đầu vùi mặt vào ăn khổ ăn sở. Lòng cô luôn nhớ đến Hạ Vân Tỉnh, nhưng càng nhớ càng không thể mặt dày mặt dạn ngóng nhìn, dứt khoát không chạm vào tí nào nữa.
Lúc này, sư mẫu Khai cẩn thận từng tý nhích qua, từ ống kính chỉ có thể thấy hai người đang thì thầm, không thu hút quá nhiều sự chú ý.
Tay của bà chạm vào chân Biên Lê dưới gầm bàn, nhỏ giọng nói: "Ta thật là thất sách mà, khiến con không nói sớm với ta."
Biên Lê hơi sững sờ, cái gì mà thất sách với chả không thất sách, cô hoàn toàn không nhớ mình từng nói mấy lời này.
Sự nghi vấn cũng thốt ra, cô bèn xuôi theo một tiếng "Dạ?"
Sư mẫu Khai chỉ coi cô đang xấu hổ nên cũng không quá để ý, cơm cũng không buồn ăn nữa, tiếp tục thần thần bí bí nhích tới: "Ta hiểu con mà. Cơ mà cái tính này của con, sao luôn chậm một nhịp thế, thật ra con không muốn nói, hai vợ chồng chúng ta cũng hiểu."
Biên Lê hoàn toàn bị vòng vo đến choáng luôn: "Cái người Du Thư ban nãy ạ?"
Cô lúc này mới hồi phục lại tinh thần: "Ôi không phải là con sợ fan mắng đấy ư, nói thế nào thì cũng đều không dễ nghe, nên con dứt khoát đổi trận đại, không trả lời, đem câu hỏi ném vòng trở lại, để cho fan tự giải quyết nội bộ thôi."
Biện pháp xử lý thế có thể nói là một lần vất vả nhưng cả đời nhàn nhã.
Sư mẫu Khai nhanh lẹ cắt ngang một đoạn lời dài muốn nói lại thôi của Biên Lê: "Không, người ta nói không phải Du Thư."
"… Vậy thì là ai ạ…?" trong lòng Biên Lê bỗng nảy nên một dự cảm mơ hồ, loại cảm giác này cũng càng mạnh hơn.
Giây tiếp theo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!