Chương 5: (Vô Đề)

Khi Hạ Vân Tỉnh nói chuyện với cô, còn hơi cong lưng khom người xuống.

Từ góc độ của cô nhìn qua, có thể thấy được đôi mắt đen láy, sáng như sao của anh, như ánh đèn của những con thuyền đang neo đậu.

Đuôi mắt dài và hẹp, ở cuối khẽ cong, phảng phất nét quyến rũ.

Biên Lê nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cũng không nói là sợ."

Cô là một người thích những người ưa nhìn, hơn nữa thẩm mỹ của cô cũng rất cao, nhưng giá trị nhan sắc của Hạ Vân Hà, rõ ràng cao hơn rất nhiều so với mức độ đánh giá trong lòng cô.

Một chàng trai tuấn mỹ như vậy cùng bạn dựa sát vào nhau khiêu vũ, là một cô gái đều sẽ không thể cưỡng lại.

Chưa kể đến, cả hai trước giờ cũng không có tiếp xúc gì.

Biên Lê nói xong, nhìn anh rồi lại lặng lẽ quay sang nhìn sắc mặt của đạo diễn.

Đạo diễn đón được ánh mắt của Biên Lê, thở dài: "Hai người cứ tiếp tục như vậy là không được, độ phối hợp hoàn toàn không có, quá cứng nhắc rồi."

Biên Lê gãi gãi đầu: "Tôi xin lỗi đạo diễn…"

Đạo diễn khua khua tay, dứt khoát để mọi người nghỉ ngơi một lúc, thuận tiện để hai người Hạ Vân Tỉnh cùng Biên Lê tiếp xúc với nhau, tìm chút cảm giác.

Hình ảnh lúc này chính là, Hạ Vân Tỉnh một người đàn ông tay dài chân dài, đang ngồi trên ghế sô pha với Biên Lê đang cúi đầu xuống, đứng trước mặt anh như một cô con dâu nhỏ.

Nguyễn Tương Nghi muốn bước tới, nhưng Ứng Tuyết Lai lại giữ cô lại.

Hai chân dài của Hạ Vân Tỉnh để tùy ý, cả người lười biếng dựa lưng vào ghế sô pha, một tay anh chống lên thành ghế sô pha, bàn tay với những khớp xương rõ ràng tự nhiên rũ xuống, độ cong duyên dáng xinh đẹp.

"Sao lại im lặng không nói nữa? Không phải không sợ sao?" Anh từ từ mở miệng.

Biên Lê nghĩ một lúc lâu, mới nâng mắt nhìn qua.

"Vậy tôi nói thật nhé."

Hạ Vân Tỉnh nhướng nhướng mày, ý bảo cô tiếp tục.

"Thực ra là tôi sợ anh đánh tôi ấy, hôm đó lên nhầm xe anh bảo tôi ra ngoài, sau đó tối hôm đó tôi lại nói mấy lời không hay về anh nữa..."

Âm cuối Biên Lê kéo dài một cách có chủ ý, chính là để Hạ Vân Tỉnh có nhiều khoảng trống để suy nghĩ.

Bị bắt ngay tại trận cũng thôi đi, tính cách của anh xem ra là rất tệ.

Nhưng, anh cũng không tính là xấu xa.

Ở siêu thị, còn lấy giúp cô túi kẹo dẻo.

Trong lòng Biên Lê thầm nghĩ, đầu óc càng thêm mơ hồ, nhận thức của cô đối với Hạ Vân Tỉnh lại càng thêm mờ mịt.

Chắc là người đàn ông này đã tốt lên.

Hạ Vân Tỉnh đơn giản giải thích: "Lúc đấy tôi vừa tỉnh ngủ."

Biên Lê ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng đúng. Lão đại không chỉ có thời gian buồn ngủ không giống người khác mà ngay cả khi giải thích cũng mang theo tư thế lên mặt nạt người. 

"Anh nói lời này có nghĩa là, chúng ta xem như hoà hảo à?" Biên Lê chớp chớp mắt, hy vọng những gì cô làm trước đây có thể coi như mây khói bị gió thổi bay đi.

"Hoà hảo?" Hạ Vân Tỉnh giọng điệu lười biếng: "Sao tôi lại không biết, tôi với em từng hoà hảo thế?"

"..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!