Biên Lê suýt muốn tan chảy trong lòng anh, giữa lớp mù sương còn nhớ đến việc kháng cự, hai tay chống lên bả vai rộng lớn mạnh mẽ của anh, "Chẳng còn mấy phút nữa đâu… không được… em phải tắm."
Cô bỗng nhớ ra cái đầu bị anh sờ vào.
Hạ Vân Tỉnh để ngoài tai, hơi thở nóng bóng in lên khóe miệng cô.
Còn chưa chính thức bắt đầu, Biên Lê đã bắt đầu thấy hoa mắt chóng mặt, giữa cơn mơ mơ hồ hồ, thấp giọng đồng ý: "Vậy anh… vậy anh nhanh lên chút…"
"Không thể." Hạ Vân Tỉnh hôn kín môi, trùm ngay lên trên đôi môi mềm mại của cô.
Biên Lê đập hai cái vào vai anh, phát ra tiếng lắp bắp, hoàn toàn từ bỏ việc chống cự lại.
Nhờ Hạ Vân Tỉnh, cô thực sự chiêm nghiệm được quá nhiều chuyện nổi dậy chống lại rồi.
Hai người che giấu tình cảm ở góc bí mật, nhưng lại bùng bùng cháy một ngọn lửa lớn, thành ánh sáng bập bùng trong đêm đen.
Đều là người trẻ tuổi nên chỉ cần nhiễm phải một ít tình yêu ban sơ, liền không màng tới thân mình lao vào trong đó, kiếm tìm hết lần này đến lần khác.
Chóp mũi Biên Lê tràn ngập mùi hương mát lạnh trên người Hạ Vân Tỉnh, cảm nhận được sự say đắm giữa nơi răng môi khăng khít mà anh cất giấu, chỉ cần thoáng tưởng tượng, cả người liền rơi vào vòng tròn luẩn quẩn kỳ quái.
Nếu là như thế, cũng không có gì là không tốt.
Cô nguyện cùng anh, cùng nhau chìm đắm.
Hôn xong, Hạ Vân Tỉnh ôm lấy cô, quấn quýt cô không muốn rời.
Cái đầu nhỏ nhỏ của Biên Lê tựa vào vai anh: "Được rồi, giờ em cảm thấy hoàn toàn không thể tắm sạch được rồi."
Hạ Vân Tỉnh vỗ vỗ vai cô, tỏ ý xoa dịu: "Không sao, anh từng trao đổi với tổ chương trình, thêm chút thời gian, bọn họ không khắt khe thế đâu."
Hai mắt Biên Lê ngấn nước, được Hạ Vân Tỉnh ôm nên mũi chân cách mặt đất một chút, giờ đang uể oải khẽ tựa lên vai anh. Tự Hạ Vân Tỉnh đòi lấy lợi cho mình, bây giờ giọng điệu lại rất mực đứng đắn.
Cô hừ hừ hai tiếng, hưởng thụ sự thân mật giữa đôi bên.
"Anh cho rằng mình là người đầu tư cái chương trình này đấy à, còn trao đổi, em tìm đại được một khoảng thời gian, nếu rảnh thì em quay về tắm rửa. Nếu như không rảnh…thật ra thì vẫn ổn, quần áo bên trong của em không bẩn."
Lời này cô nói không sai.
Mặc quần áo làm nông xuống rộng chính là vì tránh bẩn, giờ cởi quần áo dính bùn lầy ra bên trong vẫn sạch sẽ.
Mọi thứ đều hoàn hảo nguyên vẹn.
Trừ cái cô bị Hạ Vân Tỉnh vỗ, đầu dính đầy mùi bùn đất.
Thế mà anh còn có thể không chút để ý mà ôm.
Còn muốn ghé vào cạnh đầu cô, cọ bừa cọ bãi ở hõm cổ cô.
"Nhắc đến đây, đều tại anh, anh nhìn đầu em xem." Biên Lê bừng giận, từ trong ngực anh giãy ra, đầu ngón tay chỉ tóc mình, dáng vẻ tính sổ vụ này.
Hạ Vân Tỉnh giờ đây đang thỏa mãn lại cũng không muốn so đo nhiều với cô nàng.
Anh vỗ đầu cô, vẻ mặt nhàn nhạt, nhưng lời nói ra lại vui vẻ: "Tại cái gì? Anh đâu có chê."
Vừa nói, anh vừa vỗ thêm hai cái nữa.
Biên Lê tránh nhưng không được, rồi giơ chân lên đá nhẹ vào chân anh một cái.
"Được rồi dọn dẹp dọn dẹp, chúng mình ra ngoài đi, nhớ, phải tách riêng đi trước đi sau ra."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!