Biên Lê nghe vậy thì im lặng nghẹn ngào một hồi.
Nhưng tầm nhìn của cô lại tập trung nhiều trên mảnh giấy kia. Vì Hạ Vân Tỉnh nắm tay cô để viết, dùng lực quá tay, nên mực đen nơi hạ bút đọng lại thành một vết, thấm hết cả mặt giấy, lan tán ra, vô cùng đẹp.
Biên Lê thổi thổi, đợi cho nét chữ khô mực bay hơi hết rồi mới ngước mắt nhìn về phía anh, khẽ khàng hỏi: "Vậy thì…em có thể mang tờ giấy này đi được không?"
Hạ Vân Tỉnh vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, đứng sau lưng Biên Lê, hai tay chống trên bàn, giam cô trong lồ. ng ngực.
Hơi thở ấm áp thỉnh thoảng phả lên bên cổ cô, như gần như xa.
Biên Lê kiên nhẫn đợi một lúc lâu, cũng không đợi được câu trả lời của Hạ Vân Tỉnh. Cô dứt khoát chống tay phải lên trên cánh tay anh, nghiêng đầu hơi quay mặt lại, rồi sau đó đôi má mềm mại của cô khẽ bị cắn một cái.
Biên Lê gần như chết lặng, ngẫm đi xét lại, mới đưa tay sờ lên mặt mình.
Tên đàn ông chó này nghiện cắn lên mặt cô đúng không.
Cái dấu răng lần trước kia, cô vẫn chưa quên đâu.
Cô còn nhớ rõ lúc ấy khi chị thợ trang điểm nhìn thấy dấu răng, thì cười mờ ám ẩn ý sâu xa, lúc che đi cho cô, còn đặc biệt buôn chuyện, cười hỏi cô là ai làm.
Biên Lê lại không thể khai ra chủ nhân của dấu răng được, chỉ đành cười ha hả, vờ vịt cho qua chuyện.
Chị thợ trang điểm khi đó nghe xong câu trả lời của cô, còn có chút không hài lòng, trêu đùa: "Chó nhà em có thể cắn thành thế này hả?"
Biên Lê hờn dỗi bất bình: "Cứ coi như là chó cắn đi."
Nghĩ đến đây, cô chợt bật cười.
Chẳng phải ư.
Hạ Vân Tỉnh không buồn nghĩ xem vì sao Biên Lê lại đột nhiên bật cười mà sự chú ý của anh đều đổ dồn vào hành động cô vừa làm.
"Đã nói rồi đừng láo nháo." Hạ Vân Tỉnh chậm rãi mở miệng.
"Hả? Cái gì?" Biên Lê bị những lời này của anh làm cho không hiểu mô tê gì.
Tay anh vẫn luôn vuốt ve mặt cô, đầu ngón tay trên khuôn mặt mềm mại, bên vành tai, cho đến bên cổ, lui tới lưu luyến, rất có chút hương vị của sự hay quên.
Giọng Hạ Vân Tỉnh hạ xuống rất thấp.
"Anh hôn nhầm chỗ."
"…"
"Muốn cắn ở đây."
Vừa dứt lời, một nụ hôn nóng bóng đã in bên gáy Biên Lê, anh còn cực kỳ xấu xa, trong lòng hư hỏng mà khẽ khàng cắn lên làn da mềm mại, rồi dùng đầu răng day day.
Da của Biên Lê mềm mềm, trên làn da trắng sáng của cô bỗng chốc hiện lên một vòng dấu răng nhè nhẹ.
Chỉ là nó ở một nơi mà không thể nhìn thấy được.
Hạ Vân Tỉnh vừa mới nghĩ thì đã làm vậy, nhưng không biết sao cô nàng lại thích cử động, đầu hơi nghiêng cái, thì tất nhiên là rơi sai góc độ rồi.
Biên Lê che hết mặt, rồi lại bận rộn đi che cổ mình, hoảng hoảng loạn loạn, trong cử chỉ hoảng sợ chứa chút đáng yêu.
Biên Lê đã nhanh quên mất Hạ Vân Tỉnh trước kia là một chính nhân quân tử cỡ nào.
Bây giờ cô xem, hoàn toàn không ai tùy tiện làm sằng làm bậy sánh bằng Hạ Vân Tỉnh, giống như giải phóng bản tính, cợt nhả không thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!