Chương 42: (Vô Đề)

Hai người cách nhau rất gần, gần đến mức Biên Lê hơi nghiêng người về phía trước là có thể tựa sát vào ngực anh.

Hạ Vân Tỉnh lười nhác tựa lên trên nền gạch men, hai chân cong lên, thản nhiên đứng. Vì anh hơi cúi đầu, nên lúc này mặt hai người kề sát gần nhau, hơi thở gần trong gang tấc.

Đôi bàn tay nhỏ của Biên Lê níu cổ áo của Hạ Vân Tỉnh, nhưng là vô tri vô giác, một lòng đặt hết lên trên động tĩnh bên ngoài của.

Cô hít vào rồi lại thở ra, toàn bộ những sợi tóc con trên đầu đều tỏ ra đang cực kỳ căng thẳng.

Dáng người đàn ông cao gầy, bị cô áp như thế này, lúc đầu chỉ là hơi ngạc nhiên, sau đó thì nhanh chóng thích ứng với vai trò mới thế này, để mặc Biên Lê muốn làm gì thì làm.

Bên ngoài cửa phòng tắm, Ninh Tiết Sơ thấy mãi lâu không được đáp lại bèn tiếp tục lê bước đi về phía này.

"Lão đại sao anh không lên tiếng thế?" Anh ta khó hiểu, rõ ràng người ở đây, mà không có lấy một lời.

"Phòng em hết sữa tắm rồi, sang mượn anh một ít."

Ninh Tiết Sơ vẫn ở sát bên ngoài lải nhải, vừa nói vừa bước về phía phòng tắm, tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Giờ đây, Biên Lê nào quản được nhiều như vậy, cô duỗi tay xuống dưới, dùng chút sức véo một cái ở trên mông Hạ Vân Tỉnh.

Anh không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, bất ngờ bị véo nên rên lên một tiếng khàn khàn.

Thật ra cũng không đau, mèo nhỏ gãi ngứa, đau được đến mức nào chứ?

Biên Lê trợn tròn mắt, cô thấy mình cũng đâu dùng quá nhiều sức đâu, mà kết quả bộ dạng gã này nhăn mặt nhíu mày, làm như đau lắm không bằng.

Cô ngước mắt lên, vừa vặn nhìn vào đôi mắt mang chút đùa giỡn của Hạ Vân Tỉnh.

Trong lòng Biên Lê lúc ấy từ từ nổi lên một ý nghĩ chẳng hay ho.

Quả nhiên, một giây sau.

Giọng Ninh Tiết Sơ cất cao thêm vài phần, nói về phía bên này: "Thật sự đủ rồi đó anh, trong phòng tắm thì cứ nói luôn ra, ở trong đó rê/n rỉ cái gì?"

Vừa dứt lời, tay nắm cửa đã bị Ninh Tiết Sơ tùy tiện chạm vào, ra vẻ muốn đẩy cửa bước vào.

Biên Lê quên cả nhúc nhích, quay đầu nhìn tay nắm cửa.

Ban nãy cả hai đều vội vàng đi vào, ai mà rảnh đi lo chuyện khóa cửa hay không khóa cửa.

Nhìn Biên Lê càng lúc càng sốt ruột, Hạ Vân Tỉnh duỗi tay dài ra, vươn qua tay Biên Lê, ngay khi Ninh Tiết Sơ đẩy cửa đi vào, anh đóng cửa vào rồi sau đó "lạch cạch" một tiếng, nhanh gọn khóa lại.

Ninh Tiết Sơ bị giam ngoài cửa nên thấy khó hiểu, gãi đầu.

"Anh làm cái trò gì thế?"

Giọng Hạ Vân Tỉnh rất lãnh đạm: "Tắm không được à?"

"Anh tắm phải khóa cửa?" Ninh Tiết Sơ thấy lạ lùng, theo lý mà nói trong phòng tắm có vòi hoa sen giữa và bồn tắm lớn, có cửa dời là nửa tấm kính trong mờ che khuất, kể cả đi từ ngoài vào cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ.

Không phải anh chưa sang bao giờ, Hạ Vân Tỉnh cũng chưa từng khóa cửa, bây giờ lại còn thấy ngại.

"Tắm không có tiếng nước, anh tắm rửa cái rắm?" Anh ta nhịn hồi lâu thì không chịu được nữa, lại đưa tay lên gõ cửa.

Biên Lê không hiểu sao thấy xấu hổ, nhưng lại sợ Hạ Vân Tỉnh tự nhiên sẽ nói ra điều gì kinh thế hãi tục, nên vội vàng lấy tay che miệng anh lại.

Ninh Tiết Sơ đợi cả nửa buổi, bên trong không có lấy một tiếng động, nhịn đến quá đỗi oan uổng.

Hôm nay cái cửa này hoàn toàn không vào được, anh ta nghiêng người tựa lên trên tường: "Cũng được thôi, không cho em vào, thì em ở đây, đợi anh ra, mượn sữa tắm còn cho em mượn cả cảm giác ưu việt rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!