Sáng hôm sau Biên Lê bị mẹ Biên đánh thức dậy, mẹ Biên đẩy cô, cất giọng: "Anh con cũng dậy rồi, con mau lên, mẹ đã làm đồ ăn rồi, đang đợi con dưới nhà đấy."
Thấy Biên Lê đã ngồi dậy, mẹ Biên liên tục dặn cô phải chú ý giờ giấc, rồi mới mở cửa ra ngoài.
Mắt cô lim dim, trong lúc đang mơ mơ màng màng cảm giác cả người đều khó chịu. Tối qua nằm mãi một tư thế úp xuống, nghiêng người nằm sấp ngủ, nên cô vừa mới nghiêng đầu một cái, liền khiến cổ đau nhức không thôi.
Rốt cục cuộc nói chuyện với Hạ Vân Tỉnh cũng không được tốt đẹp, nữ chính của câu chuyện nào được nghênh đón một sớm mai đầy nắng, mà là mơ mơ màng màng vẹo cổ.
Biên Lê dụi dụi mắt, chớp mắt mãi không mở nổi ra.
Nhắc tới Hạ Vân Tỉnh.
Hạ! Vân! Tỉnh!
Cô nhớ giọng nói trong trong gợn sóng của Hạ Vân Tỉnh trầm thấp vang bên tai đêm qua, lạ rằng còn thấy hay, còn có cảm giác mềm mại, êm ái như khúc hát ru, cô không cầm lòng nổi, cứ nghe rồi nghe, ý thức mơ hồ, rồi sau đó hoàn toàn rơi vào mộng đẹp.
Nhưng cô nhớ rõ ràng video tối qua cô còn chưa tắt.
Biên Lê cũng không quan tâm đến cái cổ đau nhức nữa, vật người sang một bên, nửa quỳ trên giường, bắt đầu vén chăn, lật gối, chỉ để tìm cái điện thoại của cô.
Sờ so/ạng một hồi, cô đã tìm được điện thoại bên dưới cái chăn, mở màn hình lên, cả người đều sững sờ. Lượng pin điện thoại hiện thị màu cam nguy hiểm, gần như hết sạch pin.
Cuộc gọi video Wechat của hai người vẫn tiếp tục không hề bị tắt đi, phía trên hiện thị thời gian là mấy tiếng đồng hồ.
"…Trời ạ…" Biên Lê nhìn chằm chằm một lúc, lẩm bẩm.
Thấy cô ngủ rồi, anh không biết tắt đi hay sao.
Màn hình phía bên anh đen sì, cũng không biết đang làm cái gì. Biên Lê vừa định thoát ra ngoài, thì nghe thấy có người bên ấy lên tiếng.
"Giờ mới dậy?"
Giọng vừa vang lên, còn có nửa khuôn gặp của Hạ Vân Tỉnh.
Nhìn bối cảnh từ chỗ anh, chắc là anh đã ở đoàn phim
Gian nghỉ ngay sát cửa sổ, nắng sớm nhàn nhạt, xuyên qua cánh cửa chớp lọt vào trong, chiếu thẳng, phác lên một nửa bóng hình nhu hòa của anh, đúng là làm bật lên mấy phần cảm giác trời quang trăng sáng.
Cô nhìn đến ngẩn người, một cử chỉ của anh còn có thể đẹp trai đến thế.
Thật ra Biên Lê không hiểu vì sao Hạ Vân Tỉnh lại nhiệt tình gọi video WeChat như vậy, điều mà cô quan tâm bây giờ, chính là cái bộ dạng lôi thôi lếch thếch, mặt mũi lộn ngược của mình
Thế này cũng bất công quá đi!
Cô còn chưa rửa mặt nữa!
"A! Anh đừng nhìn!" Biên Lê nói xong, vội vàng lấy tay che camera lại, giọng cất cao lên.
"Được rồi, em mau dậy đi." Hạ Vân Tỉnh khẽ cười.
Anh ngược lại vẫn muốn nhìn, đầu hạ, thời tiết hơi nóng, áo hè lại mỏng manh, đồ ngủ của cô cũng thuộc thoại mát mẻ, cổ áo lỏng lẻo thõng xuống, nửa che nửa đậy lộ ra một mảng da thịt trắng như sữa.
Chỉ cần tưởng tượng là có thể biết hương vị ra sao.
Ngọt thanh của dâu tây lẫn với vị đào, bà nó!
"Thế nên hôm qua anh vẫn luôn không cúp máy ư, do anh quên à? Nhưng mà hôm qua em ngủ quên lúc nào vậy?" Biên Lê đem mặt sau của điện thoại hướng lên trên, che kín camera, rồi nhanh nhẹn bật dậy khỏi giường, bắt đầu thay quần áo. Mẹ Biên đặc biệt chọn quần áo cho cô rồi để lên đầu giường, sáng sớm ngày ra cô cũng không cần phải chui vào phòng để quần áo tìm nữa.
Bên kia kim lặng lúc lâu, rồi đột nhiên buông một câu: "Em còn biết là em ngủ hả."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!