Chương 32: (Vô Đề)

Ngoài mấy lời lẻ tẻ, Hạ Vân Tỉnh còn chu đáo gửi thêm vài hình ảnh về mấy kệ hàng của siêu thị. Bên trên bày đủ màu sặc sỡ, đều là đủ các loại đồ ăn vặt. Biên Lê đắm chìm trong vương quốc của đồ ăn vặt suốt bao nhiêu năm, nên nắm rõ được hương vị nhất định. Vị các đồ ăn vặt của mỗi đất nước khác nhau, thương hiệu nào ngon nhất được đón chào nhất, cô đều rõ rành rành.

Thoạt trông những cái mà Hạ Vân Tỉnh đưa cho cô chọn lựa cũng rất ngọt, còn cả cái người đặc biệt ngọt ngào kia nữa.

Biên Lê im im rồi cười, bấm gửi một câu: "Anh không ở nơi làm việc ư, không bận sao?

"Ừm."

"Mấy ngày nay không có buổi hòa nhạc nào."

Biên Lê nằm trên giường ôm mặt, mãi lâu sau mới gõ gửi một câu.

"Thế à."

"Nhưng hôm nay em nhận quá nhiều đồ ăn vặt rồi, anh nói xem làm sao đây? ⊙w⊙"

Hạ Vân Tỉnh ở đầu bên kia thoáng im lặng một hồi, rồi sau đó như ném bom, liên tục gửi sang mấy tin nhắn.

"…"

"… Em ăn của người khác rồi?"

"Lúc trước em hứa với anh thế nào?"

Biên Lê á khẩu, cô hứa với anh cái gì?

Bỗng dưng, cô chợt nhớ ra.

Một đêm trước khi sắp chia tay Hạ Vân Tỉnh, anh nói rõ rằng cô chỉ có thể ăn đồ anh mua. Nhưng cũng đâu thể tính là hứa hẹn.

Tuy vậy, Biên Lê vẫn có chút áy náy, vừa nãy ở phòng khách cô còn ăn hết kha khá, nên bèn mơ mơ hồ hồ đáp lại.

"Vâng…vâng."

Cô nghiêng người vươn đến cái bàn bên đầu giường, phía trên vẫn là cái túi anh mang đến. Vì để bày tỏ thành ý, cô vươn một tay ra rồi nắm lấy cái túi đặt trực tiếp xuống giường.

Rồi cô giũ giũ vài cái, làm mấy món đồ ăn vặt bên trong rơi ra hết, bày đầy trên đệm giường. Không thế này còn ổn, chứ một khi như thế, Biên Lê phát hiện lúc trước Hạ Vân Tỉnh để lại cho cô rất nhiều, đủ các loại mùi vị, cái gì cũng có hết.

Mà nhắc đến, Biên Lê có thể nhịn không ăn lâu như vậy, cũng xem như là được đấy.

Là quan trọng, hay là do anh tặng, hay là lần đầu tặng, cô vô thức đặt sang mọt bên, hệt như dâng cống phẩm.

Trong lúc cô còn đang suy tư, thì điện thoại vang lên một tiếng. Biên Lê quay đầu lại nhìn, hẳn là Hạ Vân Tỉnh có hơi khó hiểu với câu trả lời ban nãy của cô.

"Vâng là có ý gì?"

"…"

Biên Lê dở khóc dở cười, sau đó với đống đồ ăn vặt trên giường, cô đem chúng xếp lại như mấy đứa trẻ mẫu giáo, xếp theo kiểu loại, rồi bày thành hình, chụp một bức ảnh gửi cho anh.

Cô thấy ý tứ của mình đã quá rõ rồi, đã muộn thế rồi còn nằm trên giường mà vẫn không quên đồ ăn vặt của anh, chung quy thì thế này là tốt rồi.

Hạ Vân Tỉnh không ngờ mình lại nhận được một tấm ảnh như vậy. Trong lúc vô ý, Biên Lê đã bắt đầu chia sẻ với anh về cuộc sống của cô. Qua tấm hình không khó để nhìn ra phòng của con gái, đơn giản nhẹ nhàng, lại ấm áp.

Thứ đầu tiên trong tấm ảnh đập vào mắt anh là một bàn tay nho nhỏ trắng nõn mềm mại ở phía dưới, mảnh mai nhỏ nhắn, viền đầu ngón tay hồng hồng, lung linh tinh tế.

Lúc ấy, ngón tay cái cô dựng thẳng, bốn ngón tay của cô khum khum vào trong lòng bàn tay, là một động tác khen bằng tay.

Phần trên bức ảnh là tấm chăn ga trải giường hơi nhăn, bày rải rác đồ ăn vặt trên đó. Rất quen, là loại mà anh tặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!