Sau khi ánh mắt chạm nhau vài giây, Biên Lê đã định thần lại trước, cô nhanh chóng né tránh và chuyển hướng ánh mắt.
Lúc này Hạ Vân Tỉnh mới không nhanh không chậm quay đầu đi, nhàn tản đứng ở phía xa, vẻ mặt không rõ ràng.
Biên Lê nhớ lại sự giễu cợt trong ánh mắt vừa nãy của anh, nhất thời ảo não thở ra một hơi, dứt khoát cúi đầu như một con đà điểu. Hai cô gái còn lại cũng sửng sốt trước tình cảnh bất ngờ này, sững sờ tại chỗ, cả hai bên im lặng một lúc lâu.
Ninh Tiết Sơ bật đèn trong phòng lên, vừa bước đến ban công, nhìn thấy bóng người dài ngoằng bên ngoài, nhấc chân đi ngang qua cửa kéo: "Làm gì thế, một mình ở ngoài ban công mà thương xuân buồn thu à?"
Hạ Vân tỉnh lười để ý đến anh ta, chậm rãi mở miệng: "Đi vào phòng tôi làm gì?"
Ninh Tuyết Sơ hít hít mùi hương trong không khí, nói: "Không có việc còn không thể tìm anh? Vừa nãy Lý Ca có nói, có mấy buổi biểu diễn bị bỏ rồi, muốn chúng ta tập trung chuẩn bị cho ca khúc giáng sinh và world tour, anh không thường xem điện thoại, nhắc nhở anh một chút."
Hạ Vân Tỉnh nhướng mày, gật gật đầu coi như đáp lại.
Với mức độ nổi tiếng và địa vị hiện tại của họ, hoàn toàn không thiếu tài nguyên.
Công ty cũng sẽ giúp họ chọn lọc để loại bỏ một số chương trình và những cuộc phỏng vấn không cần thiết. Mỗi năm ACE chỉ nhận đại diện phát ngôn quảng cáo và các chuyến lưu diễn trên thế giới, cũng có thể kiếm được rất nhiều doanh thu cho công ty.
Ninh Tiết Sơ vẫn đang hít mũi trong không khí: "Sao em lại ngửi thấy, ban công của anh còn có mùi thịt nướng?"
Vừa nói, tay anh ta vừa tự nhiên chống lên lan can ban công, vặn vẹo, tự nhủ: "Trời ạ, nó thấp như vậy sao, cũng khá chắc chắn, đủ độ cứng!"
Ninh Tiết Sơ vô tình ngẩng đầu lên, nhìn về phía ban công đối diện, vừa đánh giá vừa cho ý kiến: "Anh, thực ra em rất lo lắng lo lắng cho sự an toàn của anh, lỡ như một ngày nào đó hàng xóm bên này nhìn thấy mặt anh, sợ rằng nửa đêm sẽ lén lút… em biết… Đù!"
Anh ta nói được một nửa, thì đột ngột dừng lại ở một âm tiết bạo lực.
"Đàn… đàn em?" Ninh Tiết Sơ cứ tưởng mình hoa mắt, ba dáng người ngồi xổm bao bọc kín mít chợt thình lình xuất hiện trong mắt anh ta.
Nguyễn Tương Nghi định thần lại trước tiên, khô khan nói: "Chào tiền bối, thật trùng hợp, thật trùng hợp."
Ninh Tiết Sơ dụi dụi mắt xác nhận mình không nhìn lầm: "Đúng là trùng hợp thật, mọi người sống ở bên cạnh à?"
Ba cô gái cùng nhìn anh và đồng loạt gật đầu.
Ninh Tiết Sơ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nhìn sang lão đại của mình đang im lặng ở một bên, lại nhìn đến ba cô gái ở đối diện, cứ cảm thấy bản thân có gì đó sai sai.
"Ha ha ha, hàng xóm vui vẻ." Anh ta cười lịch sự mấy tiếng, trên khuôn mặt điển trai treo một nụ cười theo công thức điển hình, như thể người vừa nói rằng hàng xóm bị tấn công vào ban đêm không phải là anh ta.
Biên Lê im lặng một hồi, luôn cảm thấy vẫn nên tặng quà gặp mặt, liền đưa cho anh ta một cái xiên que: "Tiền bối muốn ăn không?"
Sau một hồi suy nghĩ, lại liếc nhìn Hạ Vân Tỉnh một cái, rồi do dự đưa cho anh ta một cái xiên khác.
Cẩn cẩn thận thận, giống như một con sóc nhỏ ăn trộm trái cây.
Ninh Tiết Sơ nhìn đàn em tỏ vẻ nghiêm túc, không biết có nên nhận cái xiên que hay không, anh ta đắn đo một hồi, rốt cuộc vẫn nhận lấy.
Trong lúc nhận lấy, Hạ Vân Tỉnh nhấc chân bước vào trong, Ninh Tiết Sơ gọi một tiếng: "Lão đại, anh không cần sao, Phì muội muội cho thêm một cái này."
Hạ Vân Tỉnh không dừng bước, đã đi đến trong phòng, giọng nói cách một tấm cửa kính truyền tới, lạnh lẽo nhàn nhạt: "Không cần."
Biên Lê lại không để ý đến Hạ Vân Tỉnh nói gì, sự chú ý của cô bị thu hút bởi tiếng Phì muội muội kia.
Phì Phì! Muội! Muội! Thật kém sang!
Cô nuốt xuống vào trong một ngụm khí, nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc nhịn không được nữa, có ý tốt mở miệng nhắc Ninh Tiết Sơ: "Tiền bối, em tên Biên Lê, đừng gọi Phì muội muội."
Ninh Tiết Sơ cười xấu xa: "Tiền bối đương nhiên biết, Phì Phì muội muội thì sao?"
Biên Lê: "..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!