Biên Lê không chịu nổi ánh nhìn chăm chú như thế của Hạ Vân Tỉnh, cô hơi nghiêng đầu, tránh tầm mắt của anh, khẽ nói: "Anh cũng thế, năm mới vui vẻ."
Hạ Vân Tỉnh nhướng mày, giây lát sau, phía sau lưng anh bỗng thò ra một cái đầu tròn, Ninh Tiết Sơ cười hì hì: "Tiểu Phì Phì, chúc mừng năm mới nha, năm mới sẽ cao hơn này, truyền hình trực tiếp cũng sẽ…"
Anh ta mới nói được có một nửa, thì đúng lúc lại ngừng lại. Xung quanh đều vang lên những ca khúc vui tươi, những tiếng ăn mừng vang khắp trường quay làm át đi mấy lời của Ninh Tiết Sơ.
Biên Lê không nghe rõ nhưng cũng không chú tâm lắm, "Anh Ninh, anh cũng vậy, cũng cười vui vẻ nhé. Nhưng mà, em cũng không phải học sinh tiểu học, nên là anh không cần dùng giọng điệu trẻ con như vậy để nói chuyện đâu."
Nói xong, cô hướng về Hà Hú Dĩ đang đứng ở phía xa gật đầu một cái, rồi chạy đến chỗ của hai cô chị. Thời khắc đẹp đẽ như này, tất nhiên là phải cùng với các thành viên đi qua.
Lúc Biên Lê khẽ chạy, hai cái đuôi ngựa ngúng nguẩy tạo thành một vòng cong nhẹ. Trông bóng lưng của cô, Ninh Tiết Sơ hớn hở nói với Hạ Vân Tỉnh: "Thế nào, hiệu quả không tệ đúng không?"
Mặc dù khóe miệng của Hạ Vân Tỉnh vẫn là một đường thẳng tắp, nhưng sắc mặt của anh so với lúc nãy cũng hòa hoãn đi đôi phần.
Anh lùi về phía sau vài bước, đứng khuất vào trong góc hàng cuối cùng, mở miệng hỏi: "Hiệu quả không tệ là sao?"
Ninh Tiết Sơ cười rộ lên, đấm vào bả vai Hạ Vân Tỉnh một cái, "Biết rõ rồi mà còn cố hỏi, tức chết quá đi mà."
Hạ Vân Tỉnh đút một tay vào trong túi, đầu hơi cúi xuống, tư tưởng của anh hiếm khi lại xoay chuyển được như thế. Anh nghĩ như vậy là đủ rồi, mà nhớ đến vừa mới gặp cô, anh có hơi không kìm lòng được.
Thế này, xa quá, không đủ.
Lúc đang đếm ngược, Nguyễn Tương Nghi quay đầu lại nhìn thì không thấy bóng dáng của Biên Lê đâu cả. Bên này người đi qua đi lại, xung quanh toàn là các minh tinh nhận thân nhau, một mình mà không cần thận có khi còn bị chèn đến nỗi không lách đi được.
Trông thấy Biên Lê tự chạy về, cô ấy rất tức giận, chỉ thiếu chút nữa là đi véo lỗ tai của cô, "Thời khắc thiêng liêng như giao thừa, em lại chạy mất dạng, Biên Tiểu Lê, gần đây em cứ chạy đi đâu thế hả?"
Là nhóm trưởng, cô ấy rất để tâm đến những thời khắc có ý nghĩa kỷ niệm thế này.
Biên Lê ấp úng: "Ầy…em vừa mới chạy đi xem màn hình nhỏ, nên quay về hơi muộn."
Cô không dám nói mình còn gặp cả ACE nữa, mặc dù mọi người đều ở hàng cuối cùng, nhưng lại đứng ở vị trí khác nhau.
Bọn anh đứng ở bên trái còn Gemini lại đứng ở phía sau bên phải, vì ở giữa dòng người cứ hòa vào nhau, tạo thành một bức tường người dày chắn ở giữa hai nhóm nhạc, hẳn là đôi bên không nhìn thấy được động thái của nhau. Nghĩ đến đây, Biên Lê càng chắc nịnh về mấy lời cô vừa nói.
Nguyễn Tương Nghi nhìn cô gật đầu rồi lại lắc đầu, ánh mắt thoáng giật mình, khẽ a một tiếng: "Hai ngày này có chuyện gì thế, chỗ nào điểm nào cũng thấy không đúng, có phải em có chuyện giấu chị đúng không? Hay là…"
Đối phương định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, Biên Lê vừa mới từ trong suy nghĩ của mình chui ra, chỉ ngẩng đầu ngẩn người đáp lại: "Hả?"
"Chẳng lẽ lại như mấy lời em vừa nói…em thật sự có vấn đề về thần kinh hả…"
Biên Lê chạy nhào tới, ôm lấy cổ Nguyễn Tương Nghi, "Em nói đùa đấy, chị thật sự tưởng thật đấy à, sao chị lại thế này rồi…"
Cô dựa lên người Nguyễn Tương Nghi không ngừng la hét om sòm, cứ áp lên người cô ấy, thấy cô ấy không tin mình, giọng điệu liền ngay thẳng hẳn.
Vì bị Biên Lê làm nũng như vậy, tận đến khi kết thúc sân khấu giao thừa, Nguyễn Tương Nghi vẫn bị cô quấn chặt lấy.
Cô nàng cũng bó tay khi giữ Biên Lê, người dẫn chương trình cũng bắt đầu thông báo để mọi người rời khỏi sân khấu rồi mà Biên Lê vẫn không chịu buông ra, vẫn líu ríu ở bên tai.
Thật là không biết cô nói nhiều như thế từ bao giờ nữa.
Nguyễn Tương Nghi đành phải nói mấy lời hay hay, còn phải cam đoan rằng bản thân tin tưởng cô, mới buông được ra. Tất cả nghệ sĩ trong trường quay đều tràn ra hành lang, rồi quay về phòng hóa trang hoặc phòng nghỉ.
Một đoàn người các cô quay trở về phòng nghỉ, Nguyễn Tương Nghi ngồi phịch xuống một chỗ, nhìn Biên Lê cũng đang gục xuống ở một góc, buồn cười hỏi cô:
"Bọn chị tin em không gạt bọn chị cái gì được chưa, em xem em kìa, dính người như dính kéo thế kia, sau này mà lập gia đình, chồng em sao chịu được em đây?"
Nguyễn Tương Nghi không nhắc thì còn ổn, vừa nhắc tới chữ nào nào đó, não Biên Lê đã không tự chủ được mà hiện lên một bóng hình cao to. Cô nhớ tới Hạ Vân Tỉnh, đuôi mắt hơi cụp xuống, đôi mắt lúc chăm chú nhìn người khác, khiến con người ta không rời mắt đi được.
Một chiêu liền toi mạng, Biên Lê lập tức giật bắn khỏi sofa, giọng bất giác cao vút lên, "…Ế! Chồng nào? Bát tự còn không có thì làm gì đến chuyện ấy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!