Ánh mắt của Biên Lê luôn chăm chú vào giữa hai giải thưởng nhất và ba. Bên tai lại cứ văng vẳng những lời Hạ Vân Tỉnh vừa mới nói.
Cứ lấy những gì cô thích.
Anh ấy nói lấy thứ mình thích, thích thì cứ cầm lấy, sao lại có tự tin như thế đây?
Mãi lúc lâu sau, cô mới nghiêng người hỏi dò, vẫn muốn xác nhận thêm chút, "Tôi thích ư? Anh thích hay là tôi thích?"
Hạ Vân Tỉnh khẽ gật đầu, anh không trả lời câu hỏi của cô, mà chậm rãi nói: "Em thích kẹo dẻo không?"
Biên Lê vốn cảm thấy cái ống kính máy ảnh của danh hiệu độc quyền hàng đầu này cũng không tệ, lúc này tâm trí lại hơi lay động, ma xui quỷ khiến thế nào mà suýt chút nữa thì gật đầu luôn.
Hạ Vân Tỉnh bình tĩnh nhưng vẫn đồng ý hứa hẹn: "Được rồi, thế tôi sẽ lấy nó cho em."
Hà Hú Dĩ đứng ở một bên, từ đầu đến cuối không hề tham gia vào cuộc đối thoại cũng như sự tương tác giữa hai người họ, chẳng khác nào một cây bạch dương bé nhỏ cô đơn, cả người như viết đầy sự kháng cự.
Biên Lê nhìn thấy cái vẻ kiệm lời của anh ta nhưng vẫn nhớ mà chào hỏi một câu, "Anh Hà, có tới ba cái túi lận, đến khi ấy chúng tôi sẽ chia cho anh, anh đừng có buồn ha."
Không chỉ bản thân cô, mà ngay cả Hạ Vân Tỉnh cũng không để ý tới rằng khi cô nói đã vô tình dùng hai chữ "chúng tôi". Hai chữ này vốn vô cùng phổ biến lại còn bình thường, không thể đơn giản hơn được nữa. Có lẽ vào lúc phân chia đội liên minh xong, cán cân trong lòng cô đã nghiêng về đó rồi.
Bản thân hai người họ đều không nhận ra điều gì, nhưng Hà Hú Dĩ là kẻ ngoài cuộc lại vô cùng dễ dàng nhận ra.
Khóe miệng anh ta hơi mấp máy, dựa theo ý trong lời nói của Biên Lê, thì anh ta đang quan tâm đến cái gói kẹo kẻo kia ư?
Còn nữa, từ đâu mà lại nhìn ra anh ta đang buồn khổ cơ chứ?
Anh ta lắc đầu, giọng điệu có hơi bất lực, "Không cần đâu, cô cứ giữ lại ăn đi."
Vừa mới nói xong mà Hà Hú Dĩ phải mất vài giây mới định thần lại được, anh ta vừa mới sắp xếp đống phần thưởng đó xong.
Cũng thật là, bị hai người này dắt mũi kéo như ma nhập vậy.
Hóa ra trong lúc vô tình, chính bản thân anh ta đối với chuyện lấy giải ba đã vô cùng chắn chắn rồi.
Cho dù có phải là bị tẩy não hay không, Hạ Vân Tỉnh vẫn luôn dùng những hành động thực tế để chứng minh lời anh nói. Thứ tự ra sân là tự nguyện, từ trước Hạ Vân Tỉnh đã có cái bộ dạng không tranh không đoạt, anh là người chơi cuối cùng, cũng chẳng có ai dám ý kiến gì.
Có hai team chơi rất tốt, tạm thời vẫn luôn chiễm giữ hai vị trí nhất nhì. Số lượng bóng bị nổ thủng chỉ hơn kém nhau có một quả, màn rượt đuổi tỷ số vô cùng gắt gao.
Thành hay bại đều phụ thuộc hết vào lần chơi này, Hạ Vân Tỉnh phải cho nổ sạch chúng thì mới có thể đạt được vị trí dẫn đầu.
Mặc dù trong suốt cuộc chơi, đội hồng không hề tỏ ý muốn dẫn đầu cuộc chơi, nhưng mà màn thể hiện của họ ở lượt trận đầu tiên lại khiến cho các đội khác tự biết chỗ đứng của mình, tất cả đều cảm thấy bọn họ tranh vị trí ngôi đầu là điều hiển nhiên.
Biên Lê giấu kín tâm tư bé nhỏ vừa nảy nở trong lòng, cô chỉ cảm thấy chuyện này thật thú vị. Cô rất muốn xem xem Hạ Vân Tỉnh làm thế nào mà đạt được vị trí thứ ba đây.
Tổ tiết mục cho mỗi độ một khoảng thời gian ngắn để tập luyện, không nhiều lắm, chỉ một chốc là hết, rồi lập tức bắt đầu vào trò chơi.
Hạ Vân Tỉnh là người chơi cuối cùng, xung quanh có rất nhiều các thành viên khác trong các đội đến hỏi thăm, vây thành một nửa vòng tròn, trông cũng khá giống mấy ngôi sao vây quanh mặt trăng.
Người dẫn chương trình đã cầm lấy micro, bắt đầu giải thích, còn hỏi cả suy nghĩ của Biên Lê.
"Cứ thuận theo tự nhiên thôi, top 3 cũng được." cô cười híp mắt, trong lời nói như che đi nửa, mập mờ nước đôi. Sau đó cô giơ nắm tay về phía Hạ Vân Tỉnh, quơ quơ, "Fighting"
"Xem ra họ đã nắm chắc được mười phần rồi, vậy bây giờ chúng ta chính thức bắt đầu, xem xem Tiểu Hạ có thể lập được kỷ lục mới hay không nào." Người dẫn chương trình nói xong thì gọi cho người quay phim, để họ quay cận cảnh Hạ Vân Tỉnh.
Vị trí của Hạ Vân Tỉnh chính là ở đó, ngay cả người dẫn chương trình cũng không ngoại lệ, vô cùng yêu quý mà nhắc đến anh.
Biên Lê biết ý lùi sang một bên, rồi đứng ở đó cùng những người khác, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát Hạ Vân Tỉnh.
Bóng bay trên tường xếp thành ba hàng, hai hàng phía trên đối với Hạ Vân Tỉnh mà nói, thì không hề có khó khăn gì. Anh vừa bắt đầu vào trận thì nhắm thẳng đến, không hề dừng lại hay chuẩn bị chút nào để mọi người kịp suy đoán, liền một tay cầm súng, bắn qua, chúng dễ dàng bị bắn nát, cả hàng bóng bay bị nổ toành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!