Chương 20: (Vô Đề)

Khi từng chiến đội thay xong trang phục và bước ra từ hậu trường, thành viên của các đội khác đều đồng loạt dành cho đội của họ những ánh mắt khó tin.

Không nói đến ACE trước nay đều theo phong cách Heavy Metal (*) cực ngầu, mỗi lần biểu diễn trên sân khấu cũng bày vẻ mặt poker hận đời, thờ ơ, dẫu cho có quay chụp riêng tư bí mật, thì cũng tuyệt đối không phải thế này. Đáng yêu lại xinh đẹp.

(*)Heavy Metal là một thể loại nhạc rock phát triển vào cuối những năm 1960 và đầu 1970, chủ yếu ở Anh và Mỹ. Bắt nguồn từ blues

-rock và psychedelic rock, các ban nhạc tạo nên cho heavy metal những âm thanh dày, mạnh, đặc trưng bởi âm rè khuếch đại mạnh, những đoạn solo ghita dài, nhịp mạnh, và nói chung là khá ồn ào. Lời hát và phong cách biểu diễn của heavy metal thường mang đậm chất nam tính và cơ bắp_Theo Wikipedia.

May là, Hạ Vân Tỉnh với Hà Hú Dĩ đều có khí chất xuất chúng, dung mạo ưu tú, sắc hồng dịu lại càng khiến cho hai người trở nên nổi bật, tiên khí quanh người. Hệt như chàng trai trẻ mới bước ra ngoài xã hội vậy.

Sân khấu và thiết bị ánh sáng đều rất đầy đủ, nhưng bậc thang phía dưới sân khấu và chỗ lối đi lại nửa sáng nửa tối.

Hạ Vân Tỉnh đón nhận ánh đèn thu hình của sân khấu, khi đi theo Biên Lê vào nơi mịt mờ, trái tim anh như vô cớ bị siết chặt, như bị những đầu ngón tay nắm lấy, nắm chặt lại.

Tim đập càng nhanh, thình thịch thình thịch.

Một nhịp, lại một nhịp.

Một lúc nữa là buổi ghi hình của sân khấu tranh tài chính thức bắt đầu, Hạ Vân Tỉnh với tay, đưa ra một chai nước khoáng.

"Uống chút nước trước, cho nhuận họng."

Lát nữa còn phải lên sân khấu trả lời câu hỏi, rồi còn có ít mục vượt ải với hoạt động nữa, chắc là không có thời gian để nghỉ ngơi, ghi hình chắc phải mất ít nhất năm sáu giờ mới xong.

Biên Lê không ngượng, đưa hai tay nhận lấy, cầm lên uống một ngụm lớn, rồi hơi ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ngay ánh mắt thăm dò nơi mắt anh.

Cô bất giác nhướng mày, hàng lông mày cong lên, khóe miệng thoáng kéo lên một đường cong nhẹ, nở một nụ cười.

Đôi mắt vẽ nên hai đường cong cong, như mảnh trăng lưỡi liềm nhỏ, trông vừa trong vừa sáng.

Hạ Vân Tỉnh ngẩn ngơ, hai người mặt đối mặt nhau ở góc chập sáng chập tối này, cứ thế mà nhìn nhau.

Hà Hú Dĩ lạnh lùng nhìn hai người, cũng không trông ngóng gã đồng đội vô lương tâm đi lấy nước cho mình.

Ngay từ ban đầu mặt mày anh ta đã khó chịu rồi, bây giờ lại rất biết điều đi lên, cúi người lấy lấy một chai nước, tự cung tự cấp.

Chỉ là thoạt trông bóng lưng cô đơn lẻ loi, đáng thương khó nói.

Biên Lê liếc thấy Hà Hú Dĩ, vẫy vẫy tay với anh ta: "Anh Hà, bên này bên này."

Hà Hú Dĩ miễn cưỡng chậm bước đi tới, bộ dạng rất không muốn nói chuyện.

Cũng không có nguyên nhân gì khác, chỉ đơn giản là mệt lòng thôi.

Trước khi vào sân, có một đội mặc màu đỏ rực đi tới bên cạnh, con gái chiếm nhiều, người dẫn đầu đội là cái con người kia, là Chân Tịch mà Biên Lê chẳng quen chẳng thuộc gì kia.

Đối phương trông thấy cô, vẻ mặt khó mà đoán được, ánh mắt nhìn về phía Hạ Vân Tỉnh đang đứng cạnh Biên Lê, rốt cuộc chẳng nói gì cả, dù sao thì trước đây cũng không đối chọi quá gay gắt hay móc mỉa gì quá.

Các cô tiến lên sân khấu, bước lên bậc thang ban nãy, Chân Tịch như vô ý va vào Biên Lê một cái, người ngoài thoạt nhìn thì chẳng qua chỉ là khẽ va phải mà thôi, nhưng xương đòn của Biên Lê lại bị kẻ bụng dạ độc ác đó dùng cùi chỏ huých vào, ngay lập tức âm ỉ đau.

Mặc dù xương quai xanh sờ thì rõ cứng đấy, nhưng đây lại thường là nơi yếu nhất, so với những chỗ khác thì yếu hơn, vì thế mà cảm giác đau rõ ràng hơn. 

Mặc dù Biên Lê không cử động, nhưng thật sự bị huých một cái như vậy, cũng hơi tức giận.

Cử chỉ quái gở thế này của Chân Tịch, nhìn thì có vẻ như không cẩn thận, nhưng rõ ràng là cố ý.

Chưa kể, ban nãy hai người đi ngang qua nhau, cô ta còn ném ánh mắt khinh thường và khiêu khích về phía Biên Lê.

Lúc ấy Biên Lê có hơi tức đến độ dựng lông mao lên, nhưng ở đây có nhiều người như vậy, cô cũng ngại phải nói gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!