Chương 18: (Vô Đề)

Livestream đương lúc nhấp nháy ánh vàng trong mười giây, đầu tiên là rơi vào im lặng, rồi sau đó y như cái nồi bị nổ tung, trong nháy mắt lượt đạn mạc tăng lên gấp bội, kín mít một mảng.

"Hoan nghênh Xoa (*) ca!"

(*)Xoa_ : có nghĩa là dấu gạch chéo hoặc chữ X. Tên wechat của Hạ Vân Tỉnh cũng là X

"Xoa ca quyến rũ, online trêu Phì rồi!"

"AAAAAAA thật sự là mười chiếc tàu sân bay to!!"

"Đợi đợi đã… cảm giác nuông nhiều khó nói này là sao vậy Phì?"

Livestream của Biên Lê lập tức bị một màn đạn mạc che phù dày đặc, cô nghiêng người về phía trước, làn đạn mạc chạy quá nhanh, nhanh đến nỗi cô không thể đọc được nội dung cụ thể ra sao.

Nhưng cô lại có thể đọc được câu của người thần bí X: "Tất nhiên là đến xem em."

Biên Lê sửng sốt một hồi, rồi ngay lập tức nói cảm ơn lời vừa rồi của anh, ra dáng cảm tạ. 

Cô gái nhỏ xinh đẹp động lòng người, quai hàm phồng lên, vốn vẫn còn đang nhai kẹo dẻo với mấy thứ đồ ăn vặt khác, vì anh đến, mà chuyện ăn uống ném ra sau não, vô cùng chừng mực, đoan trang nghiêm túc.

Nhận thức này khiến cho trái tim đang không ngừng hết co lại rút của Hạ Vân Tỉnh từ từ trở lại bình thường, cũng mang theo một chút ấm áp mà người chẳng hay.

Phòng ngủ của cô và anh chỉ cách nhau một bức tường, gần trong gang tấc, đưa tay là có thể chạm tới cùng một không gian.

Anh dứt khoát đặt tay gối ra sau đầu, tựa nửa người vào giường, xem cô livestream. Không nói gì thêm, chỉ thi thoảng gửi vài gậy tiên nữ.

Chẳng vì gì khác, chỉ đơn giản cảm thấy, cô rất phù hợp.

Buổi livestream của Biên Lê vốn sắp kết thúc, cô cảm ơn các fan thêm lần nữa rồi mới tắt livestream đi. 

Vào lúc giọng của cô biến mất, cửa phòng của Hạ Vân Tỉnh bị đẩy mạnh ra. Mí mắt anh như không tồn tại mà giật giật, khẽ ngước mắt lên, liền nhìn thấy Ninh Tiết Sơ không biết từ lúc nào đã cắm đầu thò vào, ánh mắt xoáy sâu vào anh, nhìn lên nhìn xuống, rồi sau đó ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào điện thoại trong tay anh.

Ninh Tiết Sơ đã thay sang mặc một bộ đồ ngủ, trên cổ còn khoác một chiếc khăn tắm, tóc thì ướt sũng, chắc là vừa mới tắm xong, coi vẻ vừa mới tắm xong đã không đợi được vội vàng chạy sang.

Cái bộ dạng lén la lén lút này, vừa nhìn đã biết là không có chuyện tốt gì.

Anh ta như vô ý hỏi: "Lão đại, anh vừa làm gì thế?"

"Ninh Tiết Sơ, gan cậu to quá rồi phải không, không gõ cửa đã vào phòng anh?"

Hạ Vân Tỉnh nói xong thì đưa tay thoát app, ném điện thoại sang một bên, rồi đưa tay lên day day ấn đường.

Ninh Tiết Sơ lợn chết không sợ nước sôi: "Em đây không phải không đi vào sao? Cho nên anh vừa mới làm gì đó?"

Anh ta mặc kệ Hạ Vân Tỉnh làm gì đều cảm thấy có ẩn tình, vừa mới vào đã ngay lập tức ném ngay điện thoại của mình đi, không phải chột dạ thì là cái gì?

"Nghịch điện thoại." Hạ Vân Tỉnh nhướng mắt lên.

"Ồ, chơi điện thoại à, chơi gì thế?" Bình thường không có thấy lão đại nghịch điện thoại, mà ngược lại thấy cái này hơi kỳ kỳ.

Hạ Vân Tỉnh nheo mắt nhìn anh ta, nhìn anh ta như tra xét, xong rồi khẽ cười, nói ra từng chữ một: "Tetris(*), được, chưa."

(*)Trò chơi có bảy loại khối hình: I (thẳng đứng), J, L, O (vuông), S, T, Z. Ta thấy mỗi khối gạch được cấu tạo từ 4 hình vuông nhỏ xếp lại với nhau. Ta có thể coi các khối gạch đó như là những hình chữ nhật có kích thước khác nhau. Các hình khác được tạo ra khi xoay các khối cơ bản này các góc tương ứng 90 độ, 180 độ, 270 độ. Người chơi xếp những khối hình sao cho khối hình lấp đầy 1 hàng ngang để ghi điểm và hàng ngang ấy sẽ biến mất.

Ninh Tiết Sơ run rẩy tìm một hồi: "…Vậy cũng được."

Thời buổi này rồi, ai còn chơi Tetris chứ, chỉ có anh trâu bò thế thôi

"Thế nên cậu biến mau đi." Hạ Vân Tỉnh lạnh nhạt nói, sau đó vén chăn lên, bước xuống giường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!