Chương 16: (Vô Đề)

Biên Lê gần như là từ giường lao tới, dép cũng chưa kịp xỏ, chạy một mạch tới cạnh cửa sổ sát đất.

Tấm rèm buông xuống theo phương thẳng đứng, vốn đang bị cô đóng chặt lại, che chắn kĩ càng.

Giờ phút này, cô giơ tay mở ra một khe nhỏ, nếu còn không tin, thì cũng bị hành động của Hạ Vân Tỉnh làm cho hoảng loạn.

Bên ngoài cửa sổ kính trong suốt, bóng người cao lớn thẳng tắp kia rõ ràng chính là anh.

Nhìn thấy ánh sáng hắt ra từ kẽ rèm, Hạ Vân Tỉnh nhướng mày, sau đó nhìn thấy được nửa trên khuôn mặt của Biên Lê, là đôi mắt hạnh tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Thật ra cô không phải là ngại ngùng, sau một thoáng sửng sốt, cô kéo rèm cửa, sau đó nhẹ nhàng di chuyển cửa số kính sát sàn.

"Anh như vậy gây cho tôi áp lực rất lớn..." Mắt Biên Lê tự nhiên hạ xuống, thấy được đống đồ dưới chân anh, cả một thùng đầy, chiếm diện tích khá lớn.

Hạ Vân Tỉnh hơi cúi xuống, rồi bê cả thùng nước soda lên một cách dễ dàng, gọn lẹ.

Khi Biên Lê đóng cửa, anh đã đặt thùng lên trên chiếc bàn nhỏ.

Đây là nơi cô thường xuyên livestream.

Biên Lê đóng cửa lại, lưng áp gần vào cửa sổ kính sát trần, không dám bước thêm bước nữa.

Giờ là cuối thu cũng sắp bắt đầu mùa đông, bên ngoài rất lạnh, lại là thời gian ban đêm, cửa sổ sát đất phủ lớp hơi nước mờ ảo, có hơi lạnh.

Cô vừa chạm, trên lưng nổi lên một lớp da gà, cũng tỉnh táo lại đôi chút.

"Anh không lạnh sao?" Cô hỏi dò.

Từ lúc tiến vào Hạ Vân Tỉnh vẫn chưa nói câu nào, anh mặc vô cùng ít, trên người chỉ mặc một chiếc áo đan len màu trắng, còn là loại cổ thấp, thấp đến mức Biên Lê đều có thể thấy được xương quai xanh của anh. Tốt mã chỉ là tốt mã thôi, nhưng quả thật nhìn cũng khá được.

Anh lười biếng dựa vào chiếc bản nhỏ của Biên Lê, cầm con búp bê nhỏ của cô đặt trên tay, thỉnh thoảng lại lắc nó hai cái.

Nghe được câu hỏi của cô, anh mới chậm rãi mở miệng, mặc dù giọng nói lạnh lùng nhưng nghe lên có vẻ nhẫn nại: "Không lạnh."

Ánh mắt anh thẳng tắp hướng tới: "Em bình thường đều không đề phòng người khác như vậy?"

"Anh là người khác sao?" Biên Lê không hề suy nghĩ thốt ra.

Chờ tới khi cô phản ứng lại, Hạ Vân Tỉnh đang nhìn cô chằm chằm cô với vẻ thích thú.

Ngay lập tức Biên Lê che miệng, làm hình dáng chim cút: "A tôi lỡ miệng... Tôi không phải có ý này!"

"Nhưng mà anh sao lại đi qua từ ban công vậy? Hình như khá nguy hiểm." Ngoài miệng thì Biên Lê nói như vậy nhưng bên trong cũng nóng lòng muốn thử.

Nếu có ngày nào đó cô cũng có thể nhảy lên, dọa Hạ Vân Tỉnh nhảy dựng lên thì tốt rồi.

Chẳng qua đối phương có lực công kích rất lớn, cô sợ bị phạt.

"Cửa lớn bên ngoài thì anh không đi..."

Hạ Vân Tỉnh nhấc nửa mí mắt: "Xa quá, lười đi."

Biên Lê bị anh làm nghẹn không nói lên lời.

Nếu là bình thường, cô mới là người chiếm thế thượng phong, nhưng ở trước mặt Hạ Vân Tỉnh, cô luôn là người thua cuộc.

Cô cũng muốn giữ thể diện mà!

Nhưng mà khi hai người nói chuyện với nhau, Biên Lê lại không cẩn thận như vậy, sự buông lỏng khi ở cạnh anh ngày trước hoàn toàn phơi bày ra hết: "Cầm cũng đã cầm qua rồi, anh đưa nước ngọt cho tôi, tôi còn có thể ngăn cản anh sao."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!