Gần cạnh phía trên sân khấu, kỹ thuật viên âm thanh còn đang điều chỉnh tiếng, Biên Lê ở ngay gần mép cái loa, sóng âm di chuyển theo sàn nhà lan tới, rung từ lòng bàn chân lên.
Cũng không biết rốt cuộc là ai không nhớ ai nữa. Hạ Vân Tỉnh nói thế, như thể người vừa không thèm nhìn cô kia không phải anh vậy.
Tiếng ồn gần đó và bóng tối tiếp cho cô can đảm, Biên Lê đặt tay lên đùi Hạ Vân Tỉnh, véo nhẹ một cái, sau đó thăm dò phản ứng của anh.
Nhưng mà chẳng có tác dụng gì, người kia vẫn không nhúc nhích.
Ninh Tiết Sơ ngồi bên cạnh Hạ Vân Tỉnh vốn đang nhàm chán nghịch điện thoại, lúc này bị âm thanh tíu ta tíu tít bên tai thu hút, bèn liếc mắt nhìn sang bên cạnh.
Không thấy thì không sao, vừa nhìn thấy, anh lập tức lộ ra bộ dáng không thể tin nổi.
Cạnh chân Hạ Vân Tỉnh hắt một cái bóng như con mèo. Phải nhìn sát Ninh Tiết Sơ mới thấy rõ được mặt của người đó.
Đèn tối lửa mờ mà sờ đùi nhau, Biên Lê thật sự là quá bạo mà.
Tuy vẻ mặt Hạ Vân Tỉnh không hề thay đổi, nhưng cũng không ngăn cản hành động của con gái người ta. Trông dáng vẻ ngầm đồng ý kia, rõ ràng còn hơi hưởng thụ và vui sướng.
"Này! Còn không cho người ta đi à!" Biên Lê hơi khó chịu, đập mạnh một cái lên đùi anh, âm thanh lanh lảnh lại vang lên, ngay cả Hà Hú Dĩ ngồi ngoài cùng cũng nhìn sang.
"Không cho." Hạ Vân Tỉnh chậm rãi nói, phía sau anh là dãy ghế của fan hâm mộ bùng nổ, anh giỡn như vậy, nhưng lại không tỏ ra vô cùng lo sợ gì cả.
"Rõ ràng là chính anh vờ như không biết tôi…" Biên Lê càng nghĩ càng tức giận, tiếng nói cũng càng ngày càng hạ thấp.
Cô vừa mới nhìn thấy anh, rõ là đã vô cùng vui vẻ muốn qua chào hỏi anh.
Thế nhưng dáng vẻ lạnh lùng kia của anh, quả thật đã dập tắt ngọn lửa nhỏ vừa bùng lên trong lòng cô.
Bình thường bị anh trêu đùa đã lâu, như có như không được bao bọc bởi sự bao dung, nhưng lại khiến cô quên mất rằng, khi trước cô lên nhầm xe, Hạ Vân Tỉnh hờ hững lại xa cách, dáng vẻ hẹp hòi không thôi.
Đấy mới là bản chất thật sự của anh.
Hạ Vân Tỉnh như thấu rõ suy nghĩ trong lòng cô giờ phút này, từ từ để chân qua một bên.
Biên Lê thở một hơi dài, lúc chuẩn bị tiến về phía trước, anh lại chứng nào tật đấy, duỗi chân ra.
"Đưa lon soda trong tay cho tôi, tôi sẽ để em đi." Ngay sau đó, còn có một câu như vậy, giọng điệu rất lạnh nhạt.
Nhờ khoảng cách giữa tiết tấu của âm nhạc thăng trầm, mà truyền đến tai cô rất rõ ràng.
"Muốn uống thì nói thẳng đi… Quanh co lòng vòng…" Biên Lê nhỏ giọng bức xúc.
Dù sao thì cô cũng đang vội, làm gì lo nhiều được thế, bèn ném lon nước ngọt trong tay cho anh.
Sau khi Hạ Vân Tỉnh đỡ được lon nước ngọt mới lê đôi chân dài dời đi.
Cuối cùng Biên Lê vẫn không nỡ, dù gì lon soda không thể để phí, nói lấy là bị lấy đi luôn được.
"Lần sau nhớ đền cho tôi, mỗi loại hương vị đều phải có!"
"Không có khả năng." Khóe môi Hạ Vân Tỉnh cong lên, trong giọng nói ẩn chứa hàm ý không rõ.
Biên Lê mím miệng lẩm bẩm, rồi đi qua hàng ghế đầu tiên, trong lúc ấy còn bị Ninh Tiết Sơ vò vò đầu.
Biên Lê chịu đựng "tra tấn" đi đến cuối cùng, đứng ở bên cạnh bậc thềm, còn chưa kịp than thở với Nguyễn Tương Nghi ở đằng sau, thì ánh đèn trong rạp quây đột nhiên sáng lên, chiếu vào hai người họ.
Sau khi lấy được số xếp chỗ, fan chờ ở đằng sau cũng hò reo cổ vũ, trong chốc lát bầu không khí bùng lên một làn sóng mới. Chẳng qua vì có sự dặn dò của nhân viên công tác, người hâm mộ cũng không dám hò thét quá lâu.
Ánh sáng rực rỡ chói mắt, nhưng không ai chú ý tới các cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!