Dịch: LTLT
Càng nhiều người, ăn buffet càng dễ no.
Trước đây Khấu Thầm cùng Hứa Xuyên và Ngụy Siêu Nhân cũng đến đây ăn rất nhiều lần, vẫn chưa bao giờ ăn đến mức không cúi xuống được như hôm nay.
Khi đứng bên đường chờ xe, điện thoại rung chuông Khấu Thầm cũng không muốn nghe, cảm thấy nói chuyện sẽ hụt hơi.
"Chị." Cậu nghe máy.
"Ờ, bị người ta đánh sao?" Giọng nói của Khấu Tiêu từ bên kia truyền đến "Chị gọi 120 giúp em nhé?"
"Em mới ăn cơm ở nhà hàng chị xong." Khấu Thầm nói "No căng rồi."
"Tiền đồ." Khấu Tiêu nói "Đã hỏi bạn học em phải mang cái gì chưa? Chị với lão Dương cuối tuần được nghỉ đi Outdoor shop, mua hết một lần luôn." (Outdoor shop: cửa hàng chuyên bán đồ dã ngoại, du lịch, cắm trại)
"Ngày mai đưa cho chị." Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên "Người ta là cao thủ, em thương lượng bảo cậu ấy trực tiếp dẫn chúng ta đi, chị với lão Dương một cái lều, em không cần ngủ ké, nếu không trời tối hai người chui vào trong lều, em…"
"Em ở bên ngoài gác đêm, chốn hoang dã, chẳng phải cần có người canh gác sao?" Khấu Tiêu nói.
"Chị nói lại lần nữa?" Khấu Thầm nói "Phạch động chết nhiều lần?" (câu này người dịch cũng không hiểu ;_; chỉ biết nó mang nghĩa 18+)
"Em nói bạn học em dẫn đi, người ta cũng phải chịu dẫn đã chứ, em vẫn cứ nên chuẩn bị kỹ năng đi, chỉ với đám gà mờ chúng ta." Khấu Tiêu vô cùng lý trí rõ ràng đối với vị trí của bọn họ "Chỉ cần không thiếu tiền em, ai cũng không muốn dẫn em đi."
"Chị cứ kệ em đi, em có chuyện nào làm không xong sao?" Khấu Thầm nói.
"Không có chuyện em không chém gió được thôi." Khấu Tiêu nói "Được rồi, chị chờ tin của em, cúp đây."
"Ừ." Khấu Thầm cúp điện thoại.
Hoắc Nhiên miệng thiếu đánh, tính tình cũng nóng nảy, nhưng nhìn thôi cũng thấy được là người dễ nói chuyện, Khấu Thầm nghĩ bảo Hoắc Nhiên dẫn bọn họ đi chắc hẳn không phải vấn đề, vấn đề là khoảng thời gian này phải bổ sung kiến thức đi dã ngoại, để tránh gây cản trở bị Hoắc Nhiên cười nhạo.
Vả lại Khấu Thầm cũng không muốn té vào trong rãnh trật khớp để Hoắc Nhiên đạp một đạp lên ngực giống như Giang Lỗi.
Ngày đầu tiên trở lại trường, quản lý ký túc xá đã kiểm tra nghiêm ngặt, khi mấy người bọn họ về đến ký túc xá, lão Viên đã đứng ở cổng chờ.
"Chưa đến giờ mà?" Hoắc Nhiên vội lấy điện thoại ra.
"Chưa đến." Lão Viên nói "Thầy chỉ đến đây xem thử, mấy em đã dọn dẹp xong chưa."
"Dọn xong rồi ạ." Khấu Thầm nói.
"Mấy đứa em sáng ngày mai sau tiết tự học buổi sáng thì đến văn phòng của thầy một chuyến nhé." Lão Viên nói.
"Sao vậy ạ?" Khấu Thầm hỏi.
"Nói chút chuyện tối hôm qua." Lão Viên nói.
"Tối hôm qua?" Khấu Thầm chợt quay đầu nhìn Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên quay phắt đầu nhìn Từ Tri Phàm.
"Chuyện tối hôm qua…" Từ Tri Phàm hắng giọng "Không có hai cậu ấy, chỉ có em với Giang Lỗi, với cả Hồ Dật."
"Vậy à?" Lão Viên hình như có hơi do dự, nhưng một lúc sau lại xua tay "Đến hết đi, coi như nói chuyện, mấy đứa em tập hợp chung một chỗ thầy không thể thuyết phục bản thân mình lắm."
Mãi đến khi bóng dáng lão Viên rẽ vào cầu thang không thấy lại qua mấy giây, Hoắc Nhiên mới đè thấp giọng la lên: "Mấy đứa tụi mày hôm qua bị tóm hả?"
"Không bị tóm thì có thể đến muộn sao?" Giang Lỗi thở dài "Hôm nay lão Viên mãi chưa tìm tụi mình, còn tưởng được tha rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!