Dịch: LTLT
Sau khi Khấu Thầm đơn phương tuyên bố kết quả các cược mấy giây, Hoắc Nhiên vẫn chưa kịp phản ứng lại, cảm giác kinh ngạc đạp bay nỗi hoảng sợ lúc nãy còn chưa biết rõ có phải ma nữ áo trắng hay không.
"Cậu ra khỏi tòa nhà trước." Khấu Thầm nhảy từ trêи bậc thang xuống lại lần nữa, duỗi người "Người ra trước thì coi như thua, tôi vẫn chưa nghĩ xong bắt cậu làm chuyện gì cho tôi, nghĩ xong rồi nói với cậu sau."
"Cậu nói lại lần nữa?" Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm
"Nghĩ xong rồi nói với cậu sau." Khấu Thầm nói.
"Không phải câu này." Hoắc Nhiên nói.
"Cậu thua rồi." Khấu Thầm nói xong thì mỉm cười, vừa đi vừa huýt sáo "Có điều nếu cậu không phục, có thể ba trận thắng hai, chúng ta lại hẹn hai ngày…"
"Không cần, tôi thua thì thua." Hoắc Nhiên cắt ngang lời Khấu Thầm, ba trận thắng hai? Không cần thiết, cậu có chơi có chịu, cậu thà nhận thua cũng không muốn vào lần nữa.
Khấu Thầm quay đầu lại nhìn cậu, không nói gì.
Phía sân thể thao có ánh sáng đèn pin cầm tay lóe lên, tuy ở giữa còn cách một sân bóng đá cộng thêm bốn đường chạy, Khấu Thầm và Hoắc Nhiên vẫn theo bản năng trốn đến góc tường bên cạnh.
Nhưng mà rất nhanh ánh sáng đèn pin cầm tay bên kia đổi phương hướng, chiếu sang phía sân bóng rổ, Hoắc Nhiên thở phào một hơi, trường học quản lý các phương diện đều rất nghiêm khắc, nếu như bị bảo vệ bắt được, ngày mai lão Viên chắc chắn sẽ tìm nói chuyện, cậu tuy không phải học sinh xuất sắc gì, nhưng cũng không muốn mới đi học cứ chạy đến văn phòng hoài.
Đặc biệt còn luôn đi chung với Khấu Thầm.
Đi về trước chưa được mấy bước, trước mặt đột nhiên lóe lên mấy cái bóng, có một cái thậm chí còn từ trêи trời rơi xuống, bóng trắng lơ lửng trêи cầu thang rồi lơ lửng biến mất tạm thời bị lãng quên kia lập tức quay lại trong đầu Hoắc Nhiên.
May là gần như cùng lúc mấy bóng đen xuất hiện, cậu nghe thấy Từ Tri Phàm giảm thấp tiếng nói: "Hoắc!"
Từ Tri Phàm không hổ là bạn cứng chung lớp từ hồi cấp 2 với cậu, biết thời điểm thế này phải lập tức lên tiếng chào hỏi, nếu không giây tiếp theo cậu có thể chạy đi 20 mét.
"Hoắc Hoắc Hoắc Hoắc, Hoắc Hoắc Hoắc Hoắc." Khấu Thầm đột nhiên hát lên "Chiêu thức võ thuật của Hoắc gia quyền linh hoạt…" (lời bài hát Hoắc Nguyên Giáp của Châu Kiệt Luân)
Hoắc Nhiên lập tức buồn bực.
Quả nhiên, Khấu Thầm vừa hát vừa quay mặt qua nhìn cậu, lại quay mặt nhìn Từ Tri Phàm, cười vô cùng vui sướиɠ: "Các cậu đến muộn vậy hả?"
"Cười ngọt đến như vậy, xem ra thắng rồi à?" Từ Tri Phàm nói.
"Ừ!" Khấu Thầm rất khoa trương dùng sức mà gật đầu, nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm một câu "Loại cá cược này, không phải tôi nói, là người thì có thể thắng cậu ta."
"Đi thôi, nói nhảm gì với cậu ta chứ." Hoắc Nhiên vô cùng khó chịu, nhưng cũng nói không ra được lời tàn nhẫn nào, dù sao coi như không có đoạn cuối cùng kia, Khấu Thầm cũng có thể thắng cậu.
"Đi đâu?" Khấu Thầm hỏi.
"Liên quan đếch…" Hoắc Nhiên còn chưa nói xong, Từ Tri Phàm ở bên cạnh đã đẩy cậu một cái.
"Về nhà, còn đi đâu được nữa?" Giang Lỗi nói.
Khấu Thầm lấy điện thoại ra xem thời gian: "Đi ăn đồ nướng đi, tôi mời."
"Cái gì?" Hồ Dật ngây người.
"Ăn đồ nướng đó." Khấu Thầm nói "Nói chuyện một chút, dù sao cũng đã ra ngoài rồi, không muốn biết ban nãy tụi tôi nhìn thấy cái gì ở quỷ lâu sao?"
"… Nhìn thấy cái gì?" Từ Tri Phàm cũng ngây người, quay đầu nhìn Hoắc Nhiên.
"Lát nữa nói, đi đi đi đi." Khấu Thầm xua tay, đi về phía tường rào cổng sau.
"Đi không?" Giang Lỗi hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!