Dịch: LTLT
Họp phụ huynh kiểu mới của lão Viên khiến mọi người đều rất vui mừng phấn khởi, làm giảm bớt vẻ ảm đạm mà áp lực kỳ thi cuối kỳ mang đến.
Nhưng mà người ngay từ lúc đầu đã không muốn ôn tập giống như Khấu Thầm thì khác, sau khi lão Viên nói xong họp phụ huynh sẽ họp như thế thì cậu không nhìn sách nữa, chỉ lo suy nghĩ thư này nên viết thế nào.
"Cậu nói xem ngay mở đầu tôi đã mắng rồi có được không?" Khấu Thầm nằm sấp trêи bàn, trước mặt bày ra một tờ giấy viết thư rất xinh đẹp.
"Cậu lấy tờ giấy viết thư xinh đẹp như này mắng ba cậu à?" Hoắc Nhiên không thể hiểu nổi, "Giấy này cậu lấy ở đâu thế? Không nhìn ra đó công chúa Thầm, cậu còn có loại giấy này sao?"
"Cảnh cáo cậu đó." Khấu Thầm trừng Hoắc Nhiên, "Để tôi nghe thêm một lần nữa…"
"Ở đâu ra vậy?" Hoắc Nhiên hỏi.
"Xin Ngũ Hiểu Thần, cậu ấy có tới mấy quyển đều xinh xinh thế này." Khấu Thầm nói, "Chỉ là tôi cảm thấy nên nghiêm chỉnh một chút, không muốn tùy tiện xé giấy từ trong vở ra."
"Đúng vậy, phải nghiêm chỉnh một chút. Cho nên tôi cảm thấy cậu đừng mắng ba cậu nữa. Kiểu giấy hồng thắm này không thích hợp để mắng người." Hoắc Nhiên nói, "Với lại bình thường cậu cũng mắng sau lưng ba cậu không ít còn để ý lần này sao. Nói lời nói trong lòng gì đó thì tốt bao nhiêu."
"Thế thì không giống, lần này là vâng lời thầy giáo mắng ông ấy, cảm giác khác nhau." Khấu Thầm cúi đầu đang quẹt thử trêи giấy, "Khấu lão nhị! Lão già khốn nạn…"
"Ba cậu tên Khấu Lão Nhị à?" Hoắc Nhiên giật mình quay đầu qua.
"Tên Khấu Cảnh Thành, ông ấy đứng thứ hai." Khấu Thầm nhỏ giọng nói, "Khấu lão nhị, Khấu lão nhị, Khấu lão nhị! Tôi không có cơ hội gọi ông ấy như thế, Khấu lão nhị! Ông cũng có ngày hôm nay!"
"Không phải." Hoắc Nhiên thở dài, "Tôi thấy cậu cũng đừng quá rõ ràng, cả khối chỉ có một mình cậu họ Khấu. Một tiếng Khấu lão nhị này của cậu, phụ huynh nhà nào cũng có thể đoán ra được là cậu, đúng không? Lỡ như khiến ba cậu biết rồi, đêm hôm đó phải quấn lạp xưởng tươi phơi bên ngoài cửa sổ nữa."
"Đệt." Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên, "Cậu thật ác… Nhưng mà cậu đừng hòng ngăn cản tôi, cơ hội hiếm có ngàn năm…"
Hoắc Nhiên chậc một tiếng, không để ý đến Khấu Thầm nữa.
Nhưng mà lão Viên không có tạo nhóm chat cho phụ huynh, phụ huynh cần tìm hiểu tình huống gì, có thể trực tiếp liên lạc với lão Viên, việc này rất được cả lớp hoan nghênh. Cho nên nếu như Khấu Thầm mắng thật cũng coi như an toàn.
Hoắc Nhiên không biết cuối cùng Khấu Thầm muốn viết thư gì cho ba cậu ta. Dù sao bản thân cậu còn chưa nghĩ xong phải nói gì với ba mẹ của mình.
Có đôi khi cậu cảm thấy không có gì để nói. Môi trường sống từ nhỏ đến lớn của cậu rất thoải mái, không có chuyện gì để bày tỏ bức xúc cả. Có lẽ là vì đứa nhỏ chết yểu kia mà ba mẹ cậu không có yêu cầu gì quá cao đối với cậu, thành tích thế nào cũng không sao cả, có thể đủ trung bình là được, muốn ra ngoài phượt, đạp xe cũng được, ba cậu sẽ hướng dẫn cậu đi đường thế nào cho an toàn… Nhưng cũng chính vì như thế, có đôi khi cậu cũng cảm thấy, ba mẹ mình có phải quá cẩn thận không?
Ba mẹ sợ cậu không vui, sợ cậu bị trói buộc.
Hoắc Nhiên hy vọng bọn họ có thể sống thật sự thoải mái, nên đánh thì đánh, nên mắng thì mắng, chỉ cần đừng quá hung dữ, giống như làm thành lạp xưởng thì không cần đâu.
Thi cuối kỳ là thứ hai. Cuối tuần này nhóm bảy người bọn họ đã hẹn không về nhà, ở lại trường.
Thật ra ở lại cũng không có gì để làm, có một kỳ thi cuối kỳ nằm ngang trước mặt, đối với những người dù sao chăng nữa vẫn là học sinh trường chuyên như bọn họ mà nói thì thật sự cũng không có tâm trạng yên lòng đi chơi gì hết. Đơn giản là ngủ, chơi điện thoại, ép buộc bản thân ôn bài.
Tối chủ nhật, bọn họ ngay cả cơm tối cũng không muốn ra ngoài ăn, làm ổ trong ký túc xá nghe gió bấc bên ngoài cửa sổ.
"Bây giờ tao không biết nên xem sách gì nữa." Hứa Xuyên ngồi xếp bằng trêи giường Giang Lỗi, đang cầm quyển sách không biết là môn nào, lật tới lật lui.
"Tao đã từ bỏ rồi." Giang Lỗi đang dựa vách tường ở sau cậu ta, "Tao cảm thấy tất cả nội dung tao đều ấn tượng, chỉ là không biết viết thế nào."
"Tao có một chức năng khác thường." Hứa Xuyên nói, "Tao có thể nhớ cái câu hỏi này ở trang chẵn hay trang lẻ, còn nhớ nói ở phần nào của trang, nhưng tao không nhớ nổi nội dung…"
"Dù sao thi tốt hay không đều là hai ngày này, chịu đựng xong thì được nghỉ rồi." Hồ Dật nói, "Bây giờ tao dùng kỳ nghỉ đông và tiền lì xì để cổ vũ bản thân."
"Tri Phàm." Ngụy Siêu Nhân và Hồ Dật đang chơi game, lúc này cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn Từ Tri PHàm đang ngồi ngay ngắn trêи giường đọc sách, "Mày là người à? Lúc này còn có thể xem sách được sao?"
"Mấy ngày trước và sau khi thi tạm thời không phải người." Từ Tri Phàm nói, "Tụi mày cầu nguyện để tao có thể xem được chút ít câu hỏi đi. Như vậy thì lỡ như đứa nào trong số tụi mày ngồi gần với cùng đề tao thì còn có cơ hội đủ điểm trung bình."
"Tao có thể đủ điểm." Hoắc Nhiên cũng đang chơi game.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!