Chương 40: (Vô Đề)

Dịch: LTLT

Khói mù khá nghiêm trọng, khi môn thi hai người ba chân kết thúc mọi người ra khỏi nhà thi đấu thì tầm nhìn ở bên ngoài đã bắt đầu thấp xuống rồi.

Trường học cho nghỉ hai ngày, toàn bộ học sinh nội trú cũng ai về nhà nấy, người nào tìm mẹ người nấy.

Khấu Tiêu gọi điện thoại đến, nói sắp đến trường rồi, bảo Khấu Thầm chờ ở cổng.

"Có muốn chở bạn học về nhà giùm không? Hôm nay lão Dương không đến, chị lái xe nhỏ." Khấu Tiêu nói,

"Trêи xe còn có thể ngồi thêm hai người nữa."

"Không còn ai đâu, Siêu Nhân với anh Xuyên muốn đi chơi điện tử, Giang Lỗi, Hồ Dật đã đi tàu điện ngầm rồi, hai đứa nó ở gần trường." Khấu Thầm nói.

"Nhiên Nhiên thì sao? Trong nhà có ai đến đón em ấy không?" Khấu Tiêu lại hỏi.

"Không biết, sau khi em về ký túc xá thì không thấy cậu ấy… Chắc là không đón đâu, cậu ấy đi vô núi mấy ngày trong nhà còn yên tâm nữa là, giờ chắc không ai đón cậu ấy."

Khấu Thầm liếc nhìn phòng ký túc đối diện, Hoắc Nhiên đang vừa gọi điện thoại vừa dọn dẹp quần áo, cậu gọi một tiếng về phía bên đó, Hoắc Nhiên!

"Lát nữa chị tôi đến, đưa cậu về."

Khấu Thầm nói.

Hoắc Nhiên do dự một giây, gật đầu, lại tiếp tục gọi điện thoại.

Khấu Thầm vo quần áo dơ mình chưa giặt thành một cục nhét vào trong túi, đeo lên ra khỏi phòng ký túc, Đứng ở cửa phòng ký túc của Hoắc Nhiên mười giây.

1, 2, 3, 4, 5… 9, 10.

Tròn mười giây! Cuộc điện thoại của Hoắc Nhiên mới coi như kết thúc, cầm ba lô lên đi ra.

Khấu Thầm theo thói quen muốn hỏi điện thoại của ai, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi, lỡ như là điện thoại của Từ tri Phàm, cậu hỏi thế nào, có tính là nghe ngóng chuyện tư không.

Hầy.

Sao lại không tự nhiên thế này?

Chị cậu đến chưa? Hoắc Nhiên hỏi.

"Chắc chúng ta đến cổng trường thì cũng sắp đến rồi đó, chị ấy đang trêи đường đi." Khấu Thầm nói.

"Ba tôi vừa gọi điện thoại cho tôi, ba với mẹ tôi đến nhà bà nội rồi." Hoắc Nhiên nói, Bà nội tôi bị bệnh.

Nghiêm trọng không?

Khấu Thầm vội hỏi.

Không nghiêm trọng. Hoắc Nhiên nói, "Sức khỏe của bà vẫn tốt, chỉ là mỗi tháng đều sẽ nói mình bệnh rồi, chắc là một mình ở nhà cô đơn quá muốn có người bên cạnh, tháng trước nữa nói mình bị liệt, lúc ba tôi đến đó bà còn đang đánh Thái Cực, tháng trước thì nói mắt không nhìn rõ đồ đạc nữa, lúc ba tôi với chú tôi đến thì bà đang cãi nhau với mấy bà lão khác, tháng này lại nói mình té một cái, nguyên nhân bệnh càng ngày càng tùy tiện.

"Khấu Thầm bật cười, cười đến mức không ngừng lại được."Cũng được rồi đó.

"Hoắc Nhiên nhìn cậu,"Buồn cười đến thế à?Không chỉ bà nội của cậu.

"Khấu Thầm hít một hơi, ngừng cười, ôm vai của Hoắc Nhiên,"Chỉ là bỗng nhiên tôi rất muốn cười.

"Hoắc Nhiên rất tự nhiên nói cho cậu biết nội dung cuộc điện thoại, khiến cậu chợt cảm thấy mình có hơi kỳ quặc, dù có là gọi điện với Từ Tri Phàm thật đi nữa, thân là bạn bè, hỏi một câu là ai cũng đâu có gì ghê gớm. Con người có đôi khi là do bản thân nghĩ quá nhiều."Bỗng dưng được thêm hai ngày nghỉ, cười ngu hả.Hoắc Nhiên nói.Ừ.Khấu Thầm gật đầu.Bài tập không được thiếu chữ nào đâu đó.Hoắc Nhiên nói.Bài tập có gì đáng sợ chứ, cùng lắm thì tôi chép của cậu.

"Khấu Thầm nói. Hoắc Nhiên thở dài:"Cậu đừng chép của tôi, tôi cũng không chắc khi nào có thể làm xong, không bằng cậu chép của Từ Tri Phàm đi, thành tích cậu ta tốt.Tôi tưởng rằng cậu sẽ giáo ɖu͙ƈ tôi, bảo tôi tự mình làm bài tập đừng có chép chứ?Khấu Thầm nói.Phương diện này tôi còn đang chờ người khác đến giáo ɖu͙ƈ tôi đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!