Chương 38: (Vô Đề)

Dịch: LTLT

Hoắc Nhiên cảm thấy vết thương trêи eo mình không sao hết, nhưng có thể sẽ bị Khấu Thầm siết chặt đến nguy hiểm tính mạng.

Cái ôm này của Khấu Thầm dùng sức rất nhiều, cánh tay cứ thu chặt lại, Hoắc Nhiên cảm thấy sắp sửa không hô hấp nổi rồi.

Cũng may lúc này Hứa Xuyên đến kéo cánh tay Khấu Thầm ra: "Được rồi được rồi, Hoắc Nhiên bị mày siết đến độ nói không ra hơi rồi kìa."

Khấu Thầm lại kiên trì ôm mấy giây nữa mới buông tay ra, nhìn Hoắc Nhiên chậc một tiếng: "Nhiêu đây đã nói không ra hơi rồi? Cùi bắp."

Hoắc Nhiên vốn dĩ bị cái ôm này của Khấu Thầm làm cho cảm nhận sâu sắc được nỗi cảm động của Khấu Thầm, thậm chí cậu cũng có hơi bị bản thân làm cho cảm động, kết quả Khấu Thầm vừa thả tay ra đã hiện nguyên hình.

Cậu thở dài: "Dù sao tôi cũng bị thương mà."

Vén áo lên nhìn lại lần nữa, lúc này đỡ rồi, chút máu rướm ra cũng đã hết, thật sự đã kết vảy.

Sau khi đưa Đào Nhụy về lại chỗ trị bệnh, Đào Nhụy lấy điện thoại bắt đầu gọi điện, về phần là gọi báo cảnh sát hay là muốn báo cho ba mẹ của gã bạn trai cũ, bọn họ đều không tiện nghe, đi về khán đài của lớp mình.

"Hoắc Nhiên, mày mẹ nó đúng là anh em tốt mà." Trêи đường đi Ngụy Siêu Nhân đã nói được bảy tám lần rồi.

"Phản ứng cũng nhanh đó." Giang Lỗi nói, "Đổi lại là tao, thấy rõ người, lại thấy rõ trêи tay có đồ, lại nghĩ có cần nhào đến không, nhào đến thế nào…"

"Làm gì có nhiều thời gian nghĩ mấy cái đó."  Hoắc Nhiên nói, "Đổi lại là mày thử một lần liền biết."

"Hoắc Nhiên." Khấu Thầm nhìn cậu, "Sau này chỉ cần cậu nói một câu, dù là chuyện gì…"

"Làm gì hả." Hoắc Nhiên phì cười, "Cho dù vừa rồi tôi không ngăn lại thì cũng chỉ là một cái bấm móng tay, có cho gã mười phút đi nữa thì đâm ra được cái gì chứ."

"Đó là bây giờ chúng ta đã biết là bấm móng tay, lúc ấy đều tưởng là dao, chẳng phải mày cũng nghĩ là dao sao." Từ Tri Phàm nói xong vỗ vai Khấu Thầm, "Dù là chuyện gì, nói tiếp đi."

Khấu Thầm lập tức quay đầu nhìn Hoắc Nhiên: "Cậu nói một câu, dù là chuyện gì tôi đều bất chấp nguy hiểm mà làm."

"Được." Từ Tri Phàm cười lại vỗ một phát lên lưng Khấu Thầm.

"Mày hùa theo cái gì hả." Hoắc Nhiên nhìn Từ Tri Phàm, "Từ khi nào mày trở nên không chững chạc như này rồi."

"Tao không chững chạc sao?" Từ Tri Phàm hỏi.

"Chững chạc nhất trong mấy người chúng ta nhỉ." Hứa Xuyên nói, "Mỗi lần nhìn thấy tao đều muốn gọi anh trai."

"Đừng, anh Xuyên." Từ Tri Phàm cười nói.

Sau khi về lại khán đài nghỉ ngơi không bao lâu, các môn buổi chiều đã tiếp tục bắt đầu.

Trận chung kết 100 mét bắt đầu trước tiên, khi Hoắc Nhiên đến điểm danh, người của lớp bọn họ đã hăng hái chia thành hai bộ phận, chiếm cứ chỗ có lợi ở vạch xuất phát và vạch đích.

"Vết thương của cậu." Khấu Thầm đứng ở sau lưng Hoắc Nhiên, ôm vai cậu, nhỏ giọng nói ở bên tai cậu, "Không ảnh hưởng chứ?"

"Giống như vết muỗi chích mà thôi." Khấu Thầm nói.

"Cậu thảm như vậy à." Khấu Thầm nói, "Bị muỗi chích một cái có thể thành như vậy?"

"Im miệng, cậu giữ lại mấy câu lát nữa cổ vũ tôi rồi hét đi." Hoắc Nhiên nói, cậu nghe thấy trọng tài gọi tên cậu, đánh một cái trêи tay Khấu Thầm, "Buông tay."

"Cố lên!" Khấu Thầm buông tay ra, quay đầu lại dựa lên người Hứa Xuyên.

"Đừng chạy theo tôi, giữ chút sức cho 400 mét." Hoắc Nhiên nói.

"Ừ." Khấu Thầm đáp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!