Dịch: LTLT
Khấu Thầm có thể nghe thấy tiếng cười xung quanh càng bắt đầu trở nên to lên khi cậu đối mặt với Hoắc Nhiên, có vài nữ sinh cười đến mức không kiêng dè gì hết vô cùng tự nhiên
"Nhìn cậu thì làm sao chứ?"
Khấu Thầm tiến hành phản kϊƈɦ mạnh mẽ với chất vấn của Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên lập tức bị cậu làm cho nghẹn họng không nói được gì hết.
Cái trò đùa cậu nhìn cái gì, nhìn cậu thì làm sao vậy mà còn có thể trình diễn trong tình cảnh trước mắt thế này, thật sự là Hoắc Nhiên không kịp chuẩn bị.
"Tôi còn phải nói cái gì nữa?"
Khấu Thầm lại hỏi.
Tiếng cười và tiếng kêu gào trong lớp học đã bắt đầu mất khống chế, chỉ khi ở trêи sân bóng thì Hoắc Nhiên mới trải nghiệm qua loại âm thanh này, vừa có hơi buồn cười, vừa cảm thấy rất lúng túng.
"Cậu muốn nói cái gì?"
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, làm ra vẻ mặt cạn lời
"ai đến cứu chú chó này".
"Tôi biết còn cần hỏi cậu sao… Thôi bỏ đi tôi tự nghĩ." Khấu Thầm cắn răng quay đầu lại, vỗ bàn một cái,
"Dù sao ý của em chính là, khi chúng em muốn yêu thì có thể yêu, có người mình thích cũng có thể thẳng thắn nói ra. Dù sao, nếu tụi em đã có ý nghĩ này rồi thì chứng minh thời khắc quan trọng đã đến, cùng một đạo lý với việc mùa xuân đến thì phải nảy mầm."
"Chúng em muốn nảy mầm!"
Có người hét lớn một tiếng.
Muốn nảy mầm! Mọi người đều cùng hét theo.
"Ngũ Hiểu Thần tớ thích cậu!" Trong tiếng cười và tiếng hét bỗng nhiên kèm theo một câu nói.
Ai! Giang Lỗi đứng dậy, Ai hét đấy!
Các kiểu tiếng cười tiếng hét phấn khích trong phòng học khiến cho giáo viên ở lầu dưới đi lên đây, chắc là sợ trần nhà lại bị đạp sụp nữa.
"Được rồi được rồi được rồi, nảy mầm được, tỏ tình cũng được!" Lão Viên mỉm cười đưa tay ra hiệu cho mọi người,
"Điều chỉnh âm lượng nhỏ lại chút."
Sau khi tiếng nói của mọi người được lão Viên chỉnh nhỏ lại, lực chú ý cuối cùng cũng có hơi di chuyển, bắt đầu tìm kiếm người tỏ tình kẹp trong quần chúng vừa rồi.
"Ai thế cái đệt, vừa rôi tao không có chú ý."
Giang Lỗi rất hưng phấn,
"Hét ra một tiếng, không có nghe ra được là ai."
"Chắc là nếu như không có trận kêu gào hồi nãy." Hồ Dật nhỏ giọng nói,
"Thì người này cũng không dám hét ra đâu, trốn trong đám người để tăng thêm dũng khí đó."
Trong lớp ồn ào một hồi, vậy mà không có ai đứng ra thừa nhận.
"Được ròi, đừng tìm nữa." Lão Viên vỗ tay,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!