Chương 17: (Vô Đề)

Dịch: LTLT

"Này, đây là cái gì vậy?" Khấu Tiêu vô cùng dũng cảm nãy giờ vẫn đi phía trước đứng lại, quay đầu về phía này hét lên hỏi.

"Túi ni lông rách chứ gì."

Lão Dương ở bên cạnh nói.

"Khỉ khô, làm gì có túi ni lông như này…" Khấu Tiêu cũng không để ý, khom người nhặt cái thứ trong khe đá lên,

"Nhiên Nhiên! Em xem! Đây là gì vậy?"

… Để xuống đi.

Hoắc Nhiên vốn muốn chờ chị ấy để xuống mới nói đáp án, nhưng Khấu Tiêu cứ cầm không chịu thả ra, cậu đánh phải tiếp tục trả lời, Da rắn lột.

Rắn gì cơ?

Khấu Tiêu không nghe rõ.

Rắn! Khấu Thầm bỗng nhiên hét lên, trong tiếng hét còn mang theo sự hoảng sợ, Rắn á — Á –

Hoắc Nhiên bị tiếng hét của Khấu Thầm làm hoang mang cả người, vội vàng nhìn chỗ nào có rắn, đồng thời đưa tay ra sau lưng lấy gậy leo núi vẫn chưa dùng xuống, vừa mới vung gậy ra còn chưa kịp tìm xem rắn đang ở đâu, Khấu Thầm đã từ phía sau nhảy một cái lên trêи lưng cậu.

Đậu má! Hoắc Nhiên bị Khấu Thầm nhào lên làm loạng choạng bước về phía trước mấy bước mới đứng vững, Xuống!

Rắn! Khấu Thầm gào ở bên tai cậu, chân kẹp bên eo, còn cố gắng nắm lấy ba lô của cậu gắng sức tiếp tục trèo lên lên.

Hoắc Nhiên cảm thấy qua mấy giây nữa Khấu Thầm có thể nắm lấy tóc mình leo lên đầu luôn.

Rắn ở đâu hả! Cậu cũng gào lên.

Tôi sao biết được! Giọng của Khấu Thầm cũng bị vỡ luôn,

"Cậu mẹ nó nói có rắn!"

Mẹ nó tôi… Sau 0.1 giây ngớ người, Hoắc Nhiên đưa tay lấy gậy leo núi quất ra sau, quất dữ dội cả ba lô lẫn người luôn, quăng Khấu Thầm qua một bên,

"Tôi nói là da rắn lột! Con mẹ nó là da rắn! Cậu xuống mau."

Á! Đừng đánh nữa! Khấu Thầm từ lưng cậu nhảy xuống, phóng qua một bên.

Ở bên kia lão Dương và Khấu Tiêu đã cười đến nỗi ngồi bệt xuống đất luôn rồi, Khấu Tiêu ôm bụng cười đến độ mất cả tiếng.

Cười khỉ gì!

Hoắc Nhiên quăng ba lô xuống,

"Em trai chị bị gì vậy? Có bệnh gì về mặt tâm lý sao!"

Nó sợ rắn. Lão Dương cười bước đến,

"Từ nhỏ đến lớn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ rắn, với lại ba của nó."

"Ba em cũng không đáng sợ bằng rắn."

"Cậu không chui vào trong bụi cỏ, thông thường sẽ không gặp phải rắn." Hoắc Nhiên thở dài, cũng ngồi bệt xuống, cảm thấy tức đến mức không đỡ được nữa,

"Cậu thật là… Cậu sợ rắn cũng không nói sớm, còn chạy đến chỗ hoang dã này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!