Dịch: LTLT
"Ăn mì của cậu đi." Khấu Thầm nói, "Coi cậu bị dọa kìa, ba tôi có thể để cho tôi đói chết sao, chị tôi cũng không thể để tôi đói chết đâu."
"Nói như vậy." Hoắc Nhiên gắp một miếng thịt nhỏ lên, trong tương của mì sốt có thể tìm thấy một đống thịt gắp lên được là một việc vô cùng vui vẻ, "Ai cũng không thể để cậu đói chết phải không?"
"Vậy mà tôi nói quẹt thẻ cậu, cậu lại sợ thành như thế." Đũa của Khấu Thầm bỗng nhiên vươn ra, với thủ đoạn nhanh chóng và chính xác, gắp đi miếng thịt nhỏ ở đầu đũa của Hoắc Nhiên.
"Cậu…" Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm bỏ thịt vào miệng, "Bây giờ cậu mẹ nó sắp đói chết rồi phải không?"
"Là nấm hương, không phải thịt." Khấu Thầm nói.
"Cái con khỉ ấy." Hoắc Nhiên nói.
"Thật đó." Khấu Thầm cúi đầu tìm trong tô của mình, gắp lên một miếng nấm hương nhỏ bỏ vào tô Hoắc Nhiên, "Trả cậu, đồ keo kiệt."
"Tôi thật sự, vô cùng, muốn đánh cậu." Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm.
"Nhưng lại cảm thấy đánh không lại." Khấu Thầm nói, "Cho nên quyết định nhịn."
"Cút." Hoắc Nhiên thật sự là không còn lời gì để nói, quăng đũa dựa ra sau, nghĩ nghĩ lại không nhịn cười được, cuối cùng thở dài, "Haiz…"
"Ăn nhanh đi đội trưởng." Khấu Thầm nói, "Lát nữa dẫn tôi đi huấn luyện."
Hoắc Nhiên cầm đũa lên ăn mấy miếng lại ngừng: "Ban nãy cậu gọi điện thoại cho ai nói mang người đến vậy?"
"Xã hội đen." Khấu Thầm nhướng mày.
"… Thực tế một chút được không?" Hoắc Nhiên cố gắng vật lộn để bản thân đừng quen thói Khấu Thầm chém gió lợi hại.
"Thực tế giờ này có." Khấu Thầm cầm điện thoại lên xem giờ, "Bọn họ có thể phải sau hai tiếng nữa mới đến được."
"Sau này đừng dùng cái kiểu làm màu không tới nơi này nữa được không?" Hoắc Nhiên vừa nghe câu này thì gần như biết là xã hội đen không tồn tại rồi, "Lát nữa không ai đến chúng ta sẽ bị chế giễu đến khi tốt nghiệp đại học, lại còn trở thành trò cười cho bọn họ mỗi khi họp lớp nữa. Cho dù sau hai tiếng nữa thật sự có người đến, ai còn chờ được hả, bọn họ đi hết rồi!"
"Cái này cậu không hiểu." Khấu Thầm lùa mấy cọng mì cuối cùng trong tô, "Vì để chúng ta trở thành trò cười mỗi khi bọn họ họp lớp sau này, bọn họ chắc chắn sẽ chờ."
Hoắc Nhiên không nói nữa, bưng tô hung hăng ăn hết số mì còn lại.
Nhưng mà Khấu Thầm nói tuy có hơi quá, phân tích lại rất chuẩn.
Ăn xong mì, Lưu Vũ xếp tiền trêи bàn thành một nắm, đi đến đây, cầm tiền trong lòng bàn tay đập bộp bộp: "Người mày kêu đâu?"
Hoắc Nhiên thấy bọn họ cầm tiền Khấu Thầm đi đoán là để chọc tức, nhưng vào lúc nhìn thấy cảnh này, trong lòng cậu coi như là triệt để xem thường bọn họ.
"Khó khăn vất vả." Khấu Thầm nói, "Sau giờ tự học chờ mày."
"Khấu Thầm." Lý Giai Dĩnh bước đến, "Ra mặt giúp đỡ người khác không dễ dàng như vậy, đừng tưởng đánh nhau một trận thì có thể làm gì người ta, còn một năm nữa đó, tao chơi với mày."
"Đừng chớ." Khấu Thầm nói, "Mẹ tôi không cho tôi chơi với người xấu."
"Đừng phí lời với nó." Chu Hải Siêu ở bên cạnh nói xong lại nhìn Khấu Thầm, "Nhóc con, hôm nay không thấy được người, mày chết chắc rồi."
Đám người đó nói xong lời đe dọa thì đi ra khỏi quán mì.
Khi Hà Hoa đi ngang qua hai người họ, quay đầu nhìn bọn họ, muốn nói gì đó thì bị Khấu Thầm ngắt lời: "Đừng tự mình đa tình."
Hà Hoa cúi đầu đi mất.
Hoắc Nhiên thở dài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!