Chương 14: (Vô Đề)

Dịch: LTLT

"Học kỳ trước thầy đã muốn gọi bạn học Khấu Thầm tham gia đội bóng chúng ta." Huấn luyện viên nói

"Nhưng mà lúc đó em ấy nói muốn an tâm học hành…"

An tâm học hành?

Hoắc Nhiên cảm thấy tai mình bị mấy câu này làm cho hoảng sợ mà điếc luôn, cái người Khấu Thầm hễ tiếng chuông tan học vang lên thì thức dậy, chuông vào học vang lên thì đi ngủ mà lại nói được bốn chữ an tâm học hành?

Mẹ nó là sợ huấn luyện làm lỡ thời gian cậu ta ngủ thì có!

"Không ngờ học kỳ này vẫn đến đây." Huấn luyện viên rất vui mừng vỗ vai Khấu Thầm, lại nhìn sang Hoắc Nhiên,

"Vừa hay hai em còn học chung lớp, giao lưu cũng thuận tiện."

Dạ. Hoắc Nhiên buồn bực đáp một tiếng.

Vì không để cho đội viên cảm thấy đội trưởng có tâm trạng, cậu lại kéo khóe miệng bổ sung thêm một câu: Chào mừng.

Huấn luyện viên lại giới thiệu Khấu Thầm với các đội viên một lát thì đến phòng dụng cụ, một đám đội viên tám mấy câu xong rồi giải tán, ai làm việc nấy.

Nhưng mà Khấu Thầm ở trường học cũng rất có tiếng tăm, dù gì thì cũng chém gió hay đến thế mà, cho nên không ít đội viên vẫn còn nhìn về phía bên này.

Đi, đi ăn cơm thôi.

Khấu Thầm đi đến trước mặt Hoắc Nhiên, trêи mặt còn mang theo nụ cười.

Hoắc Nhiên không nói gì, tiến về phía trước ra khỏi nhà thi đấu.

Tức giận rồi? Khấu Thầm đi theo sau.

Không có. Hoắc Nhiên thở dài

"Cậu là thật sự muốn chơi bóng rổ hay là vì chứng minh mình có thể vào mà không bị đuổi ra ngoài vậy?"

"Tôi sao cũng được hết."

Khấu Thầm nói

"Lúc trước tôi chơi bóng rổ cũng là giáo viên tìm tôi…"

"Chỗ này chỉ có hai chúng ta." Hoắc Nhiên cắt ngang Khấu Thầm

"Cậu không cần cố gắng chém gió vậy đâu, đại khái là được rồi."

"Cấp 2 tôi cũng ở trong đội bóng của trường."

Khấu Thầm cũng không bị ảnh hưởng chút nào

"Cũng là giáo viên năn nỉ tôi một học kỳ tôi mới đồng ý."

"… Cậu là ngôi sao hy vọng của bóng rổ nam Trung Quốc." Hoắc Nhiên nói.

"Lão Cảnh có phải năn nỉ tôi hay không." Khấu Thầm nói

"Khi tôi vừa mới chuyển đến chỗ các cậu tiết thể ɖu͙ƈ đầu tiên, thầy ấy đã tìm tôi, có phải không?"

Huấn luyện viên họ Cảnh, là giáo viên thể ɖu͙ƈ của bọn họ, vô cùng nhiệt tình với sự nghiệp bóng rổ, Hoắc Nhiên luôn cảm thấy giấc mơ của thầy ấy có thể là kiếp sau trở thành một trái bóng rổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!