Dịch: LTLT
Sau khi bước nhanh ra ngoài được một đoạn, Hoắc Nhiên mới cúi đầu xuống, muốn vén áo lên nhìn thử ban nãy cái người kia có phải trong khe ʍôиɠ kẹp cục đá rồi ngồi lên bụng cậu không, sao lại đau như vậy.
Bàn tay vừa sờ đến áo, Giang Lỗi đã đuổi kịp, bên cạnh còn có hai thành viên của đội bóng rổ trường, Hoắc Nhiên vội vàng thả tay xuống lại.
"Chuyện gì vậy?" Giang Lỗi hỏi "Ai đánh mày à?"
"Không thấy rõ." Hoắc Nhiên nhíu mày "Có thấy rõ cũng không biết… Không sao, có thể là đụng trúng dạ dày, có hơi muốn ói."
"Có cần đến phòng y tế không? Sau khi chính thức nhập học có người trực ban." Một thành viên nói.
"Không cần đâu." Hoắc Nhiên xua tay, "Hai người phải làm gì thì đi làm đi, vừa rồi cảm ơn nhé."
"Vậy được thôi, tụi tôi về kí túc xá." Hai thành viên đi về phía kí túc xá được mấy bước, lại quay đầu, "Đội trưởng, lão Vu nói thành viên cũ chúng ta cuối tuần bắt đầu huấn luyện rồi?"
"Ừ, tuần này chẳng phải là chương trình làm quen của học sinh mới sao." Hoắc Nhiên gật đầu, sau khi hai thành viên kia đi mất, cậu mới xoa bụng, vén áo lên cúi đầu nhìn thử "Hình như cũng không có gì."
"Nhìn không ra." Giang Lỗi khom lưng cũng nhìn thử.
"Bỏ đi, không quan tâm nữa." Hoắc Nhiên thở dài "Về lớp học đi."
"Mày thấy rõ Khấu Thầm đánh nhau thế nào không?" Giang Lỗi thấp giọng "Đờ mờ một chọi bốn?"
"Không thấy rõ, tao mới đến liền bị đụng trúng rồi." Hoắc Nhiên cau mày, quay lại liếc mắt nhìn Khấu Thầm ở đằng sau, chợt phát hiện trong tay Khấu Thầm có thứ gì đó phản quang, cậu lập tức bị dọa sợ đến mức bụng không thấy đau nữa "Cái đệt, cậu mang theo dao?"
"Không." Khấu Thầm vứt con dao trong tay "Không phải của tôi."
"Mấy tên kia đem theo." Hứa Xuyên nói "Gan lớn thật đó."
Lúc này Hoắc Nhiên mới kịp phản ứng vì sao Khấu Thầm lại đến sờ bụng cậu.
"Gan lớn con khỉ ấy." Khấu Thầm nói "Cái thứ dao này, ở trường chúng tôi, lấy ra là đâm người ta, ở chỗ mấy người, lấy ra là quăng xuống đất."
Lại chém nữa rồi.
Hoắc Nhiên thở dài: "Khấu Thầm, trước đây có phải cậu học ở nông trường cải tạo lao động không?"
"Nông trường cải tạo lao động tính cái thá gì." Khấu Thầm rất xem thường "Người của nông trường cải tạo lao động không thể nào so với bọn tôi, đầu ngón chân út đủ đánh ngã bọn họ."
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, khâm phục sát đất cái kiểu tố chất tâm lý hoàn toàn xem thường mỉa mai còn có thể thuận tiện chém gió của Khấu Thầm, không nói được câu nào hết.
"Đến phòng y tế." Khấu Thầm đổi chủ đề.
"Sao vậy?" Hoắc Nhiên vừa nghe liền căng thẳng, dù gì cũng đã nhìn thấy dao.
"Kiểm tra một xíu." Khấu Thầm nói "Tôi vừa bị đánh đó."
"Gì cơ?" Mọi người đều sửng sốt.
Hoắc Nhiên có hơi ngỡ ngàng, vừa rồi rõ ràng Khấu Thầm đánh rất lưu loát cũng bay hai tên, trình độ này nếu như không phải thấy tận mắt, chỉ nghe Khấu Thầm kể lại, cậu tuyệt đối đẩy trả lại vào trong làn gió cậu ta chém.
Lực chiến đấu như vậy lại bị đánh?
"Vốn dĩ tao không muốn ra tay." Khấu Thầm hoạt động cánh tay một xíu, đưa tay ra sau ấn ấn lên trêи lưng mình, nhe răng nhếch miệng rồi nhíu mày "Ba tao nói rồi, còn đánh nhau nữa thì nhét tao vào trong máy xay thịt làm thành lạp xưởng tại chỗ…"
Câu này Hoắc Nhiên nghe thấy toàn thân cũng đau nhức.
"Nếu mới đầu tao liền ra tay, khi tụi mày đến đã sớm không còn ai rồi." Khấu Thầm lại nhảy mấy cái "Má nó ôm đầu nhịn cả lúc lâu, mấy tên ngốc tụi mày còn chưa xong!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!