Chương 5: Trước Sao Hồng Tía Đua Chen

*Thoại Mẫu Đơn Đình

Mây đen che lấp mặt trời, mưa to như trút nước.

Dân cư ở cổ trấn Lâm Lang thưa thớt, các ngôi nhà thấp bé đứng sừng sững trong mưa, giống như những chiến binh thầm lặng.

Nước trút xuống mái hiên chảy thành dòng, con đường lát đá gập ghềnh dẫn đến trấn bị nước mưa làm mất đi màu xanh thẫm.

Cầu đá đối diện cổng vào thị trấn, có một chiếc xe màu đen phong cách hiện đại hoàn toàn không hợp với cổ trấn đang đỗ một bên đầu cầu.

Bên trong xe, một cô gái ngồi ở ghế điều khiển, bóng dáng bị mưa ngoài cửa sổ làm nhòe đi.

Giọng nói ảo não mơ hồ truyền đến.

"Tín hiệu ở đây không tốt…"

"Chờ lâu quá, tôi còn phải quay về để xác nhận trang phục diễn cho cô ấy ở đoàn kịch Phương Cảnh vào ngày mốt nữa, mau liên hệ với phía trấn bên kia…"

"Cô, cô Lâm? Đương nhiên là cô ấy ở trong xe, ở bên cạnh tôi —— Thanh Nha? Bên ngoài vẫn còn mưa đấy, cô muốn đi đâu??"

"…"

Không biết từ khi nào cửa xe ghế sau bị một cánh tay trắng nõn gầy gò đẩy ra, một cô gái chừng mười tuổi cầm ô lặng lẽ bước xuống xe, đi vào trong mưa.

Cổ trấn không thể so được với thành phố lớn, những kẽ hở giữa đường lát đá toàn là bùn, bị nước mưa nhỏ xuống làm bắn nước bùn lên, bắn loang lổ lên đôi giày trắng tinh của cô gái.

Lâm Thanh Nha không quan tâm.

Cô cầm ô bằng cánh tay trắng nõn gầy gò, bước từng bước đi qua cầu đá.

Cổ trấn ẩn giấu sau màn mưa dần hiện rõ ra trước mắt cô.

Cuối cùng cô cũng nhìn thấy rõ ——

Dưới lều che giếng bên cạnh cầu đá, một đứa trẻ xấp xỉ tuổi cô bị ấn vào làn nước trong miệng giếng.

Mấy đứa nhóc làm chuyện xấu ở bên cạnh cười.

"Sao hôm nay nó không đánh trả vậy, làm gì mà hôm nay nghe lời thế?"

"Còn ôm cái hộp nát kia làm gì, bà ngoại mày bị thiêu thành tro rồi, dù có ôm không buông bà tà cũng không quay lại được đâu ha ha ha…"

"Tạp chủng, xí! Để tao coi sau này còn có ai bảo vệ mày được!"

"Dìm chết nó đi!"

"Có thoải mái không? Hả?"

"Mẹ tao nói, nó và mẹ nó đều xui xẻo, không thể để nó ở trong trấn! Bà ngoại nó bị mẹ nó và nó làm cho tức chết đó!"

"…"

"Lời của đứa trẻ" còn lạnh lẽo và tàn khốc hơn cả cơn mưa xối xả giữa hè.

Đứa trẻ ôm chặt chiếc hộp trong tay, bị ấn vào trong nước rồi thả ra không biết bao nhiêu lần.

Lần nào cậu cũng chật vật ghé vào bên cạnh giếng, ho khan đầy khó chịu giữa những tiếng cười vang.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!