Căn nhà của Lâm Thanh Nha ở Bắc Thành có ba phòng và một phòng khách, hơn một trăm mét vuông chút, bình thường chỉ một mình cô ở.
Thỉnh thoảng hôm nào về trễ vì việc ở đoàn kịch, Bạch Tư Tư mới ngủ lại ở đây.
Ngoại trừ chuyện này thì không có ai khác bước vào.
Cho nên lúc này Lâm Thanh Nha có chút đau đầu.
Trên sofa, Đường Diệc đặt vali trước mặt, tủi thân cho đôi chân dài bị dồn ép ở bàn trà: "Anh có thể đóng tiền nhà."
"…"
"Anh không cần phòng, một góc thôi cũng được."
"…"
Nói thì ngoan ngoãn lắm nhưng đôi con ngươi lộ ra dưới mái tóc đen không hề giống thế.
Lâm Thanh Nha hết cách với hắn, đành phải xoay người vào bếp rót cho hắn một ly nước, mang ra đặt lên bàn đá cẩm thạch ở trước mặt Đường Diệc.
Ngẫm nghĩ một chốc, Lâm Thanh Nha lại xoay người đi lấy lọ mật ong ở trong tủ bát ra, múc một muỗng hòa vào nước ấm trong ly thủy tinh.
Cô cầm thìa, nhẹ nhàng khuấy trong ly.
Đường Diệc dựa vào tay kéo vali, im lặng rũ mắt nhìn.
Rõ ràng tiểu Bồ Tát đã chuẩn bị đi ngủ nên trên người chỉ mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu đen, áo ngủ rộng thùng thình, cổ tay mảnh khảnh trắng nõn vươn ra ngoài cổ tay áo.
Được đồ ngủ màu đen làm nền, thoạt nhìn màu trắng ấy vừa yếu ớt lại quyến rũ.
Đường Diệc không cầm lòng được vươn tay ra.
Lâm Thanh Nha bị hắn nắm lấy cổ tay, cô dừng động tác lại, giương mắt nhìn Đường Diệc, ngừng một hai giây mới khó hiểu hỏi: "Không thích nước mật ong à? Vậy để em nấu canh giải rượu cho anh nhé?"
Đường Diệc bừng tỉnh.
Hắn cụp mắt xuống cười nhạt: "Đêm nay anh không hề say."
Lâm Thanh Nha: "Nhưng vừa rồi ở trong xe…"
"Là gạt em đấy."
Lâm Thanh Nha nhíu mày nói: "Em thấy anh uống rất nhiều với bọn họ."
"Mấy con gà con trong đoàn của em tửu lượng được bao nhiêu?" Đường Diệc cười mỉa, tay dùng sức kéo Lâm Thanh Nha đến sofa, "Anh có thể uống đến bọn họ nôn ra trong ba, năm hiệp."
Lâm Thanh Nha do dự, cô không giãy ra, để mặc cho cái đầu đầy tóc xoăn của Đường Diệc dựa kề sang, cô nhỏ giọng nói: "Khoác lác không phải thói quen tốt."
Đường Diệc trố mắt hỏi: "Anh khoác lác?"
"Đúng thế," Lâm Thanh Nha nói, "Trước đây anh không biết uống rượu."
"Đó là trước kia…" Hàng mi của Đường Diệc lại cụp xuống, che khuất nửa con mắt, để lại một khoảng đen, giọng trầm trầm lười nhác, "Trong giới kinh doanh toàn là những bữa tiệc rượu, anh đã trải qua cả trăm tiệc rượu, biết uống từ rất lâu rồi." Lâm Thanh Nha có chút ngạc nhiên: "Còn có người dám rót rượu cho anh ư?"
"Lúc mới vừa vào Thành Thang, những lão già kia ngoài mặt bỏ qua quá khứ nhưng thực tế thì chẳng ai để anh vào mắt," Đường Diệc nhắm mắt lại, đôi môi mỏng nhếch lên, không biết là cười hay là chế giễu, "Cuối năm năm đầu tiên, hình như là giao thừa, uống đến xuất huyết dạ dày, còn phải đến bệnh viện."
Ánh mắt của Lâm Thanh Nha run lên.
Khi bình tĩnh lại, cô khẽ thở dài, đưa tay lên vỗ về Đường Diệc đang tựa vào vai mình: "Sao phải liều mạng như vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!