Chương 48: Sống Chung

Lâm Thanh Nha nghe mà mơ hồ: "Quả nhân sâm gì cơ? Em không có…"

Đường Diệc không khỏi bật cười: "Em, em chính là quả nhân sâm."

Lâm Thanh Nha: "?"

Cô hậu tri hậu giác nhớ đến trận đánh cược tranh chấp đất đai cuối cùng của đoàn kịch lúc trước, khi đó Đường Diệc cúi người kề sát tai cô, vừa hận vừa tức nghiến răng nghiến lợi nói một câu: "Quả nhân sâm."

Lâm Thanh Nha càng thêm mơ hồ: "Nói em à?"

Đường Diệc: "Ừ."

Lâm Thanh Nha: "Tại sao?"

Đường Diệc rũ mắt, bật ra một tiếng cười khàn khàn: "Không thể nói cho em biết được.

Ít nhất thì hiện tại không thể nói."

Lâm Thanh Nha: "Thế phải đến lúc nào?"

"À…" Đường Diệc cúi người xuống, uể oải kéo dài giọng, "Đợi sau này, khi mà em cầu xin anh đừng nói nữa."

Lâm Thanh Nha: "…?"

Khuôn mặt trắng như tuyết của tiểu Bồ Tát căng chặt, cảm xúc trong đôi con ngươi màu trà vừa kỳ lạ lại còn nghiêm túc: "Em không cầu xin ai cả."

"Ừ, anh biết," Đường Diệc vừa bực vừa buồn cười, "Sao em ám ảnh sâu sắc với chuyện này thế?"

Lâm Thanh Nha khẽ mím môi.

Đường Diệc biết cô không muốn nói nên cũng không ép cô, chỉ ôm chặt lấy người trong lồng ngực, sau đó cúi đầu ngửi mái tóc dài đen nhánh của cô, chiếc mũi cao thẳng đẩy phần tóc bên tai cô ra hai bên.

Đường Diệc rũ đôi mắt đen láy xuống nhìn chiếc cổ trắng nõn của Lâm Thanh Nha, giọng bị cảm xúc lấn át đến khàn đi: "Để anh cắn một cái đi."

Lâm Thanh Nha đỏ mặt, nhíu mày.

Cô cảm thấy Đường Diệc thật sự ngày càng giống Tiểu Diệc.

Vốn dĩ Đường Diệc không trông cậy vào việc chính miệng Lâm Thanh Nha đồng ý, được ngầm đồng ý đã là chuyện vô cùng tốt rồi.

Thấy tiểu Bồ Tát không đẩy mình ra, hắn rũ mi lập tức áp môi xuống.

Thế nhưng vào lúc này.

"Oong ――"

"

Một tiếng đàn sáo trúc trong trẻo vang lên khiến cho Lâm Thanh Nha bất ngờ quay đầu lại nhìn.

Ngay sau đó, tiếng nhạc uyển chuyển du dương xuyên qua mành che tấm bình phong chạm rỗng truyền đến gian phòng trà bên này, âm thanh như quấn quanh xà nhà, mỏng manh như sợi tơ mành sắp đứt.

Lâm Thanh Nha đẩy những ngón tay nhẹ nhàng siết chặt của Đường Diệc ra, đôi con ngươi màu trà lộ ra vẻ ngạc nhiên và vui sướng.

Đường Diệc bị đẩy ra vô cùng tủi thân, vậy mà tiểu Bồ Tát hoàn toàn không để ý tới hắn đang tủi thân, cô giống như bị tiếng nhạc kia hút hồn mất rồi.

Đường Diệc: "Sao vậy?"

Lâm Thanh Nha không hề quay đầu lại, chỉ ra ngoài bình phong nhỏ giọng nói: "Anh nghe đi, phiên bản đàn tranh của ca khúc "Xuân giang hoa nguyệt dạ"."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!