Chương 42: Có Người Nhớ Em Đến Không Buồn Ăn Uống Đêm Không Ngủ Được

Thứ tư.

Tập đoàn Thành Thang, phòng làm việc của phó chủ tịch điều hành.

Tháng này Đường Diệc phải đích thân giám sát một dự án M&A (1) lớn, cuộc họp kiểm tra mất nửa buổi sáng mới kết thúc.

Sau cuộc họp, Đường Diệc bảo người mang báo cáo thẩm định tài sản đã được đóng mộc và báo cáo kiểm tra liên quan đến đây, chất chồng như núi ở bàn làm việc của hắn.

Tới gần trưa, Đường Diệc mới khép lại bản tài liệu kiểm tra cuối cùng lại, xoa cổ dựa lưng vào ghế.

Đúng lúc này Trình Nhận gõ cửa đi vào.

"Phần này rất đáng ngờ," Đường Diệc giơ tay gõ vào chồng tài liệu thấp, "Các tổ đối chiếu xác minh ghi chú lại một lần nữa xác minh, ai chịu trách nhiệm thì ký tên, có vấn đề gì tôi sẽ truy cứu trách nhiệm."

"Rõ."

"Trái quyền (2) của đơn vị này cấu thành một quyền đặc biệt, bảo bộ phận pháp chế sau khi hoàn thành phác thảo "Thỏa thuận cơ cấu lại trái quyền khoản nợ" thì mang đến cho tôi xem qua."

"Vâng, sếp Đường."

Dặn dò xong, Đường Diệc dựa trở lại ghế làm việc, tay bóp nhẹ vào gốc mũi cao thẳng, nhắm mắt lại.

Tiếng ghi chép sột soạt dừng lại.

Bầu không khí tĩnh lặng.

Đợi vài giây vẫn không nghe thấy tiếng bước chân và tiếng đóng cửa, Đường Diệc bỏ tay xuống, mở mắt nhìn phía trước bàn làm việc: "… Còn chuyện gì nữa?"

Trình Nhận không nói gì, đẩy mắt kính, vẻ mặt trầm mặc bí ẩn.

Đường Diệc phát hiện ra điều gì đó, ánh mắt khẽ động.

Sự lạnh lùng và tê liệt cảm xúc trong khi làm việc dần biến mất trên khuôn mặt đẹp trai và mạnh mẽ của Đường Diệc, hắn hắng giọng, giọng điệu thản nhiên: "Nói đi… bên cô ấy có chuyện gì?"

Trình Nhận: "Không có gì cả."

Đường Diệc: "?"

Trình Nhận: "Tôi chỉ định nói là hình như hai tuần rồi ngài không sắp xếp lịch trình cá nhân."

"…"

Mới vừa rồi hiểu sai ý, vốn dĩ Đường Diệc chỉ có hơi không vui, sau khi hoàn hồn nghe xong câu này, hắn càng thêm thẹn quá hóa giận, lạnh lùng nhướng mày nói: "Tôi xếp lịch trình riêng hay không liên quan đến cái rắm cậu."

Đi theo cái tên điên buồn vui bất thường này, đức tính tốt đáng khen nhất ở Trình Nhận có lẽ là dù trời có sập xuống cũng không bất ngờ hoảng hốt.

Cho nên anh ta không hề giận, vẫn bình tĩnh nói: "Cách đây một tuần cậu nhỏ nhà họ Nhiễm đã hủy hôn, trong giới đồn rằng đó là lỗi của cá nhân anh ta, khiến cho Nhiễm Kính Tùng giận dữ, nghe nói còn động tay động chân."

Đường Diệc uể oải cụp mắt xuống, hờ hững thờ ơ trước tin này: "Không phải lúc Đường Hồng Vũ chạy tới đòi công đã báo kết quả rồi sao."

Trình Nhận: "Nếu bởi vì điều này mà ngài mãi không chịu xếp lịch trình cá nhân thì có lẽ ngài an tâm quá sớm rồi."

"?" Đường Diệc ngước mắt lên.

Trình Nhận: "Tuần trước cô Lâm có một buổi biểu diễn mới ở đoàn Côn kịch Phương Cảnh, nghe nói có một khán giả nam tặng hoa tỏ tình, vô cùng xúc động đến mức xông lên sân khấu ――"

Thoáng chốc, khuôn mặt mỹ nam lạnh lùng không cảm xúc của Đường Diệc u ám đi.

Hắn vô thức thẳng người lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!