Trán Đường Hồng Vũ lấm tấm mồ hôi.
Cô ta cảm thấy lần này mình bất cẩn quá.
Cô ta không nên nghe lời tên chó Đường Diệc nói, triển khai kế hoạch cuối cùng sớm đến mức bây giờ lấy đâu ra kế hoạch dự phòng.
Quả nhiên cậu nhỏ nhà họ Nhiễm giống y như miêu tả trong tài liệu cô ta lấy được, căn bản không phải thứ dễ chơi gì ―― thật sự nói về tán tỉnh thì gần như còn cao tay hơn cô ta, không hề giống với mấy người trêu chọc một chút đã nhũn chân ra trước kia.
Những ngón tay thon dài có lực đặt trên eo cô ta, nắm rất chừng mực, giống như vô tình sượt qua khu vực mẫn cảm của cô ta.
Trong lòng Đường Hồng Vũ run lên, theo phản xạ nhấc người lên.
"…Sao vậy?"
Người đàn ông bị cô ta nắm cà vạt ở trước người cô ta ngước lên, giọng dịu dàng thong dong.
Rõ ràng đã chìm sâu trong dục vọng nhưng dường như đôi mắt ấy vẫn còn đè lại chút tỉnh táo không thể vượt qua.
Luôn khiến cho Đường Hồng Vũ phân không rõ ai đang ở trong ván cờ, ai bị ai khống chế.
――
Cho nên cô ta rất ghét người đàn ông này, sau này có đánh chết cũng không nhận vụ giống thế này nữa.
Đường Hồng Vũ vờ thẹn thùng, cúi mặt xuống, vòng tay qua sau cổ người đàn ông, chiếc váy đỏ tôn lên thân hình tinh tế như rắn nước: "Đừng chạm vào chỗ đó, ngứa."
Giọng nói mềm mại phát ra từ đôi môi đỏ thắm của Đường Hồng Vũ dán sát tai của người đàn ông, đôi mắt đen láy không nằm trong tầm nhìn của người đàn ông lo lắng sốt ruột liếc về phía cửa phòng sau lưng người đàn ông.
Chết tiệt.
Vào lúc mấu chốt đã kẹt xe lại còn đứt dây sên, nếu không đến nữa sẽ xảy ra chuyện lớn đó ――
Trước đây cô ta chỉ cần khiến cho người đàn ông nhìn mình si mê, cuối cùng trước lúc then chốt bị "Bắt gian" cô ta sẽ thả lỏng dây thừng chờ cho những người đó không kìm nén nổi nhào lên gặm vài cái là được, dù sao thì bọn họ cũng chỉ kịp làm như vậy.
Coi như bị con chó Đường Diệc nuôi liếm cho cổ đầy nước bọt ―― dơ điểm thì dơ chút vậy, cô ta không để bụng chuyện này, trong quá trình đó thậm chí cô ta còn có thể lơ đãng đếm kim đồng hồ và đọc đề hàm số lượng giác…
Đâu giống lúc này.
"Ưm…" Đường Hồng Vũ cắn môi dưới, kìm nén tiếng rên rỉ phát ra theo bản năng khi bị kích thích.
"Trốn cái gì," cô theo phản xạ muốn tạo khoảng cách với người đàn ông nhưng bị anh ta giữ lại, đè về lại, giọng nói đã bị dục vọng khiến cho khàn đi những vẫn không nhanh không chậm như cũ, thậm chí còn có ý cười chòng ghẹo, "Không phải em nói em thích anh thế này sao?"
"…"
Thích cái đầu anh.
Đường Hồng Vũ đè nén trăm ngàn câu mắng chửi thô tục trong lòng xuống, run rẩy ghé vào tai người đàn ông cười duyên: "Ngứa mà, anh nhẹ một chút."
"Ừ."
Người nọ hứa rất nghe lời nhưng tay vẫn giữ lấy.
Khe hở cuối cùng biến mất, phần eo thon của cô ta đè lên trước ngực hắn, Đường Hồng Vũ gần như có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của người nọ qua lớp áo sơ mi bị cô ta làm nhăn nhúm.
Đường Hồng Vũ nằm ở hõm cổ Nhiễm Phong Hàm, hít thở không thông.
Không nói đến cảm giác nguy hiểm và mất kiểm soát khi bị người nọ ve vãn với tiết tấu lúc nhanh lúc chậm, mấu chốt là tiến độ quá nhanh, chết tiệt thật!
Cô ta là dân rất chuyên nghiệp nhưng chưa chuyên nghiệp đến mức giác ngộ hiến thân vì sự nghiệp!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!