Nhóm nhạc công sau rèm che vô cùng hoảng sợ khi đột nhiên con chó săn to lao đến.
Bị giật mình quá mức, một người trong đó đang ngồi trên ghế theo phản xạ bật ngửa ra sau té ngã.
Bỗng nhiên tiếng nhạc đệm im bặt.
Tất nhiên là con chó dữ "gây rối" này không biết hát.
Mọi người trong đoàn đều bị sốc.
Trưởng đoàn Hướng Hoa Tụng ở hậu trường nhìn chằm chằm sân khấu với vẻ mặt kinh hãi đến mặt mày trắng bệch, khi hoàn hồn lại lập tức chỉ vào Giản Thính Đào, giọng gấp đến độ khàn khàn: "Thính Đào, mấy người các cậu mau đi lên xem Thanh Nha có bị thương không?"
"Vâng."
Sắc mặt Giản Thính Đào cũng khó coi, lúc này bất chấp những chuyện khác, cậu ta gọi mấy diễn viên nam trong đoàn kịch lên sân khấu từ hai bên sân khấu, mời Lâm Thanh Nha xuống.
Điều khiến bọn họ không ngờ tới là ——
Vốn khi chỉ có một mình Lâm Thanh Nha ở trung tâm sân khấu, con chó to Đường Diệc mang đến còn nịnh nọt vẫy đuôi, nhìn Lâm Thanh Nha khoe mẽ; nhưng khi mấy người bọn họ lên bậc thang, cách Lâm Thanh Nha còn có mấy mét, chợt con chó to kia cảnh giác bò dậy.
Từ ngồi xổm đến bốn chân chống trên đất, con chó săn to da lông bóng lóng không vẫy đuôi nữa, ánh mắt quay sang trừng bọn họ đầy công kích.
Mấy sư huynh sư đệ khác cũng hoảng hốt dừng lại, Giản Thính Đào cắn răng thử tiến lên một bước.
Mũi chân cậu ta còn chưa chạm đất, con chó săn to khuỵu chân trước, đè thấp đầu, trong cổ họng phát ra mấy tiếng gầm gừ.
Hiển nhiên không phải xin tha, mà là cảnh cáo.
Giản Thính Đào có thể cảm nhận được nếu mình mà bước đến chỗ Lâm Thanh Nha một bước thì có lẽ con chó săn to này sẽ nhào đến chỗ cậu ta.
Mà e là kết cục của cậu ta sẽ không được "may mắn" như Lâm Thanh Nha.
Ở trong đoàn kịch nhà mình bị một con chó ức hiếp như thế, Giản Thính Đào vừa sợ vừa phẫn nộ.
Cậu ta dừng bước, nắm chặt nắm tay thành quyền nhìn xuống phía dưới sân khấu.
"Sếp Ngụy, dù sao nơi này cũng là rạp hát của đoàn kịch Phương Cảnh bọn tôi —— sư phụ trong đoàn bọn tôi đích thân lên sân khấu xướng hí khúc, các người lại thả chó làm dữ, có phải có chút quá đáng rồi không?"
"…"
Họ Ngụy này là người phụ trách công ty con, đang đứng ở dưới sân khấu, khổ không nói nên lời.
Nếu như cho anh ta một cơ hội, chắc chắn anh ta sẽ không mời Đường Diệc tới xem hí ở đoàn kịch rách nát này —— thế này không phải là tự nướng mình trên lửa hay sao?
"Sếp Đường?" Lúc này người phụ trách chỉ có thể căng cứng da đầu, trong lòng run sợ đi đến bên cạnh Đường Diệc.
Dường như Đường Diệc bị bịt tai không nghe thấy, ngay cả ánh mắt cũng không rời khỏi người Lâm Thanh Nha chút nào.
Người phụ trách giật mình: "Chẳng lẽ sếp Đường quen người trên sân khấu?"
"——"
Tay nắm chặt ghế bành của Đường Diệc bỗng run lên, buông ra.
Hắn nhấc ngón tay cứng ngắc của mình lên, xoa mạnh lên hình xăm giống như vết sẹo đỏ tươi trước cổ, dường như cơn đau mới khiến cho cơn điên của hắn mau biến mất.
Cuối cùng tầm mắt của Đường Diệc cũng quay trở lại sân khấu, cảm xúc đè nén khiến cho giọng vừa lạnh lùng vừa khàn khàn.
Hắn trào phúng thu ánh mắt về, nhìn người phụ trách cười nói: "Tôi mà quen một con hát?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!