Chương 38: “trong Mơ Tính Không”

Địa điểm được chọn thứ hai là một quán bar tư nhân có chút tiếng tăm ở Bắc Thành.

Quán bar này chỉ dành cho hội viên, ngoại trừ người cấp V cao nhất như Thang Thiên Khánh ra thì người không phải là hội viên, cả cửa cũng không thể tìm thấy được.

Có lẽ là vì bày tỏ sự hoan nghênh nhiệt liệt với Đường Diệc, Thang Thiên Khánh dứt khoát gọi đặt chỗ trước.

Người ở bàn phụ đi cùng một chiếc xe theo sự sắp xếp của chương trình, Lâm Thanh Nha và những người bàn phục đi trước nhóm tư bản bên bàn chính tự đi xe riêng.

Đèn đóm trong quán bar buồn tẻ.

Người phục vụ dẫn bọn họ đến một khu ghế dài hình chữ U*.

*Từ gốc:

Bọn họ chần chừ dừng ở xung quanh bàn dài.

"Thích ngồi đâu thì ngồi à?"

"Sofa này không chia chỗ ngồi ra, không thể sắp xếp được…"

"Đúng vậy, thích ngồi đâu thì ngồi đi."

Trong lúc hỗn loạn, mọi người đều ngồi xuống chỗ gần mình nhất.

Nói là ngồi bừa nhưng phía hai bên sofa bàn dài đều có người ngồi, còn ba bốn chỗ ở giữa thì không ai dám ngồi ―― làm gì cũng phải chừa chỗ cho mấy nhà đầu tư.

Bên phía ghế sofa này của Lâm Thanh Nha khá yên tĩnh, ngoại trừ Phương Trí Chi tự giác ngồi ở bên tay phải cô thì chỉ có hai trưởng nhóm có vẻ quen quen ngồi ở bên trái cô.

Còn lại bảy tám người đều ngồi đối diện, lấy Ngu Dao làm trung tâm, giống như các ngôi sao vây quanh mặt trăng.

"Suốt cả buổi tối sếp Đường còn chưa nói chuyện với cô ta câu nào, không biết cô ta khinh người cái gì…"

Năm giác quan của Lâm Thanh Nha rất nhạy cảm, dễ dàng nghe thấy tiếng nhóm trưởng ngồi cạnh thì thầm than thở với một người khác trong tiếng nhạc trữ tình nhẹ nhàng của quán bar.

Trước giờ cô không hứng thú với những lời đàm tiếu thế này, còn không bằng nghe Phương Trí Chi nói dông nói dài về "Tình đồng bào" không phân biệt tôi ta của Kinh Côn*.

*Kinh kịch và Côn khúc.

Có điều, cô còn chưa dời sự chú ý đi thì có vẻ như người nọ ở bên cạnh không nhịn được nữa, giọng khá lớn, lớn hơn cả tiếng nhạc, vang đến bàn đối diện ――

"Nhân tiện, trước khi rời khỏi bàn tiệc chính, hình như sếp Đường có gửi tin nhắn âm thanh hết sức thân mật cho ai đó thì phải, mọi người có nghe thấy không?"

Trên bàn giống như bị ấn nút tạm dừng, tiếng nói chuyện đột nhiên im bặt.

Mấy người lúng túng nhìn Ngu Dao.

Lúc ấy, bữa tiệc gần kết thúc, bàn chính và bàn phụ lại gần nhau, các cô đều nghe thấy Đường Diệc dùng chất giọng khiến người ta nhũn cả xương nói ra câu kia.

Khi đó, bàn phụ đều đồng loạt nhìn Ngu Dao.

Ngu Dao đang cùng người bạn trong đoàn ca kịch châu đầu ghé tai trò chuyện, dù có nghĩ cách để xoay chuyển tình hình hay giả vờ giả vịt đều không kịp.

Cho nên bọn họ không biết tin nhắn âm thanh đó gửi cho ai nhưng chắc chắn không phải là Ngu Dao.

Ngu Dao phản ứng lại nhanh nhất, cô ta ngầm bực mình liếc Lâm Thanh Nha một cái, sau đó vén tóc cười quyến rũ nói: "Tôi đã nói rồi, không phải sếp Đường đến vì tôi mà, mọi người còn không tin."

"Không phải chị là người duy nhất thân thiết với sếp Đường sao?" Ở bên cạnh có người nói đỡ cho Ngu Dao.

"Trong Bắc Thành này, ngoại trừ chị thì còn có ai được sếp Đường ưu ái?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!