Chương 34: Đường Điềm Điềm Không Biết Xấu Hổ

*Điềm Điềm: Ngọt ngào.

Lời nói trước đó của Đường Diệc khiến cho nhân thức cả đời này của cô lung lay sắp đổ, thứ "cứu" Lâm Thanh Nha chính là một cuộc điện thoại.

Di động nằm trong túi áo khoác, còn Lâm Thanh Nha thì bị "khóa" trong đôi mắt đen như mực kia.

Âm thanh điện thoại run vang lên ong ong.

Đường Diệc bị làm phiền không đúng lúc, hắn cụp mắt xuống, kìm nén nụ cười thù địch, vòng eo cúi xuống mang theo cảm giác áp bức lười biếng đứng thẳng lên.

Ngón tay gõ lên khung cửa sổ, mặt mày Đường Diệc giãn ra: "Di động."

"…"

Có lẽ tiểu Quan Âm bị mấy lời nói khùng điên không biết xấu hổ của Đường Diệc dọa sợ.

Lúc nghe hắn nhắc ánh mắt cô vẫn còn sợ hãi, hoảng hốt cúi đầu sờ túi, sau đó lấy chiếc di động màu xanh nhạt in hình ra.

Ngón tay ấn vào nút nghe.

Đường Diệc lười nhác dựa vào bên cửa sổ, mái tóc xoăn đen nhánh rũ xuống mắt, hắn cười như không cười khẽ liếc nhìn cô.

Cô thật sự bị dọa sợ.

Từ bé tiểu Quan Âm đã xinh đẹp, đám con trai xung quanh cô đều luôn giữ thái độ cẩn trọng lịch sự khi nói chuyện với cô, cô xuất thân từ nhà họ Lâm, một gia đình trọng lễ giáo, tiếp xúc với toàn là người nhã nhặn trong giới Côn khúc.

Lớn lên trong môi trường đó, có lẽ đây là lần đầu tiên cô nghe thấy những lời lẽ thô tục bại hoại như vậy.

Khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng vì cảm xúc, đôi mắt màu trà ướt át, tay cầm di động run run, vuốt hai lần mới nhận được cuộc gọi.

Đường Diệc thấy thế, bật cười.

Hắn đứng dậy khỏi cửa sổ, đưa tay qua.

Cổ tay mảnh khảnh run run bị hắn nắm lấy, hắn cầm lấy chiếc di động cô không cầm được đặt bên tai cô.

Đầu ngón tay trắng ngần mát lạnh, chạm vào có cảm giác mềm mại, giống như chồi non chớm nhú lên vào ngày xuân, khơi dậy sự thương tiếc và dục vọng chà đạp trong lòng người khác.

Không kiềm chế nổi.

Lực tay Đường Diệc mạnh thêm hai phần.

Lâm Thanh Nha hoảng hốt ngước lên, hàng mi nhấc lên rồi lại vội vàng rũ xuống, che mất con ngươi ướt át.

Đường Diệc vừa bực vừa buồn cười.

Hắn mới nói có một câu, cô đã bị dọa thành như vậy.

Sau này thật sự muốn làm gì…

"…Anh Nhiễm?"

Lâm Thanh Nha bị giọng nói trong điện thoại thu hút sự chú ý, một tiếng gọi bất ngờ bật ra khỏi môi cô, cắt ngang suy nghĩ của Đường Diệc.

Đường Diệc sững người.

Một hai giây sau, nụ cười trên khuôn mặt đẹp trai kia biến mất, ánh mắt hắn lạnh đi, lạnh lùng liếc nhìn chiếc di động.

Khoảng cách gần sát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!