Chương 33: Dục Vọng Phá Hỏng Chuẩn Mực Buông Thả Đánh Mất Lễ Nghi

Không ngờ mới vừa nhắc đến hắn, một giây sau hắn đã xuất hiện ở trước mặt, dì Đỗ vô cùng bất ngờ.

Dì Đỗ thấy người tới là người đàn ông quấn băng vải, hắn còn thân thiết đặt tay lên vai Lâm Thanh Nha ――

Các khớp ngón tay trắng nõn lạnh lẽo buông thõng lười biếng, lòng bàn tay như có như không chạm vào kim cài áo đá quý trên cổ áo bành tô của Lâm Thanh Nha.

Khó mà phân rõ cái nào mới giống tác phẩm nghệ thuật hơn.

Khó trách mấy cô y tá ở bàn tư vấn rất thích hắn.

Dì Đỗ thầm nghĩ trong lòng, trên mặt vẫn treo nụ cười: "Cô Lâm, cô trò chuyện với bạn cô đi, tôi qua kia bày đồ ăn cho mẹ cô."

Lâm Thanh Nha bừng tỉnh, gật đầu: "Làm phiền dì."

"Cô Lâm nói vậy là sao, đây là công việc của tôi mà." Đối phương mỉm cười nhìn hai người, xoay người đi.

Dì Đỗ vừa đi, Lâm Thanh Nha lập tức cụp mắt xuống, giọng cũng khe khẽ: "Đây là phòng bệnh."

Đường Diệc: "Cho nên?"

"…Anh Đường."

Lâm Thanh Nha khẽ nhấc mắt lên, ánh mắt nhìn vào trước người cô, kim cài áo đá quý bị "Vật thay thế" đẩy đẩy đùa nghịch.

Sau vài giây suy nghĩ, Lâm Thanh Nha mới châm chước nói một câu không quá làm người khác tổn thương nhưng vẫn có thể dạy cho hắn biết nặng nhẹ: "Tự trọng."

Đường Diệc nghe vậy mỉm cười.

Hắn không ngờ thế mà tiểu Quan Âm lại đanh khuôn mặt xinh đẹp tinh tế lại, nghiêm nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu, nếu đổi lại là người khác hẳn đã mắng một trận to, còn cô lại kìm nén nói ra hai chữ này.

Sao mà dễ bảo dễ bắt nạt thế này.

Chỉ thiếu viết ở trên mặt là "Tôi không mắng đâu" "Anh cứ bắt nạt tùy thích".

Lâm Thanh Nha thấy hắn cười mình mà không hiểu gì cả.

Đặc biệt khi người này kề gần, cách một lớp khẩu trang màu đen mỏng, giọng nói từ tính khàn khàn xuyên qua tai cô ――

"Tôi chưa bao giờ biết tự trọng cả, chi bằng tiểu Bồ Tát dạy tôi đi?"

Còn ngày càng kề sát.

"… Không dạy."

Biết không được đợi đến lúc hắn tự trọng, tiểu Quan Âm tự bước sang bên cạnh, không cho hắn dựa.

Các ngón tay Đường Diệc trống rỗng.

Hắn rũ mắt nhìn lòng bàn tay trống không, hàng mi giống như rũ bỏ vẻ buồn bã.

Nhưng chốc sau nụ cười phóng túng lại xuất hiện trên mặt hắn.

Đường Diệc bước lên trước, đặt túi đồ trong tay lên bàn, miệng túi mở ra, vài quả vải đỏ thẫm tươi ngon lăn ra ngoài.

Lâm Thanh Nha thoáng giật mình.

Lâm Phương Cảnh thích quả vải nhất.

Nhưng chuyện này rất ít người biết, sao anh biết được…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!