Chương 32: Có Chủ

Lâm Thanh Nha im lặng nhìn hắn hai giây, cụp mắt xuống, không nói gì cả, xoay người muốn đi vào hậu trường.

Đường Diệc nắm lấy cô: "Cô đi đâu?"

"Đeo đồ trang sức để diễn."

"Không cần."

"?"

Lâm Thanh Nha ngoái đầu lại nhìn hắn đầy khó hiểu.

Đôi mắt u ám của Đường Diệc cũng nhìn cô, tay tăng thêm lực, kéo người đến trước mặt mình.

Mới đầu còn có chút kháng cự hắn, đáng tiếc sức cô không bằng hắn, cô yếu ớt giãy giụa vô cùng đáng thương.

Giằng co chưa được một vài giây, Lâm Thanh Nha đã bị Đường Diệc kéo đến trước người hắn.

Bước chân cô lảo đảo, bụng thì ngày càng đau.

Sắc mặt Lâm Thanh Nha tái nhợt, không chống đỡ nổi bị người nọ kéo vào lòng ngực hắn.

Không có sức ngăn cản, chân cô mềm nhũn suýt nữa ngã xuống đất.

Vẫn là Đường Diệc, lúc then chốt, "thủ phạm" đưa tay phải ra đỡ cô, giữ eo cô ôm cô vào lòng, khóa cô trước người.

Tóc dài mềm mại.

Eo còn mềm hơn.

Đường Diệc vô thức lưu luyến, lòng bàn tay luồng vào mái tóc dài như lụa nhẹ nhàng vân vê.

Nhưng hắn đã quên mất, mái tóc dài này buông xõa sau lưng cô ―― cái sờ này không nhẹ không nặng, vừa đủ để hắn cọ xát vào phần eo hơi hõm vào ở xương cụt cách một lớp trang phục diễn và mái tóc đen mượt mà.

Chợt cơ thể vô cùng mềm mại trong lòng ngực hắn run lên.

Đường Diệc cũng giật mình.

Giây sau, Lâm Thanh Nha ngẩng đầu lên trong vòng tay hắn, đôi mắt trong veo lạnh nhạt của cô mất đi màu sắc thường thấy, cô gần như hoảng hốt, xấu hổ và giận dữ, nhìn hắn như thể không tin nổi, vài giây sau khuôn mặt tái nhợt nhuộm màu quyến rũ.

"Dục… Diệc."

Đến giọng của cô cũng run rẩy.

Nếu không phải tiểu Quan Âm có giáo dưỡng, nếu không phải vì thể diện của hắn, có lẽ lúc này trên mặt hắn đã hằn một cái tát rồi.

Bị cặp mắt ướt át màu trà nhìn.

Bàn tay đỡ sau trên lưng cô của Đường Diệc chậm rãi nắm chặt, lần đầu tiên hắn thấy cô có vẻ mặt như vậy, hiếm khi hắn bối rối tránh ánh mắt mình đi, yết hầu khẽ trượt.

Sau khi dời tầm mắt đi, Đường Diệc mới nhớ ra: Hình như từ nhỏ phần eo của tiểu Quan Âm đã mẫn cảm hơn người bình thường nhiều…

Lâm Thanh Nha buồn bực bình tĩnh trở lại, muốn tránh khỏi hắn.

Đáng tiếc mặc dù tâm trí của ai đó bị hút hồn mất nhưng bản năng vẫn còn đó, cô chỉ mới cử động một chút đã bị cánh tay như làm bằng sắt vòng ở phía sau lưng ôm chặt và đè cho áp sát hơn.

Càng áp càng sát không khe hở.

Mới vừa rồi còn không dám ôm chặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!