Gió đêm lạnh lẽo.
Giản Thính Đào đứng chết lặng bên cạnh taxi, ngây ngốc nhìn cặp đôi đối diện gần như nằm đè lên nhau.
Mặc dù lần trước Đường Diệc tới đoàn kịch, khi Giản Thính Đào đón tiếp người này có mơ hồ cảm thấy tình cảm của vị thái tử Thành Thang này không đơn giản chỉ là "Có thù oán" với Lâm Thanh Nha, nhưng cảnh tượng trước mắt này vẫn quá sốc đối với anh ấy.
Giản Thính Đào chỉ có thể đứng ngây người đón gió lạnh, không biết nên phản ứng thế nào.
Cuối cùng giữa hai bóng người bất động như tĩnh vật cũng có người khẽ cử động.
"Dục Diệc, đứng lên."
"…"
"Đừng có giả vờ."
"…"
Trong bóng đêm, ngoại trừ tiếng gió lạnh tất cả đều vắng lặng.
Trong lúc Giản Thính Đào nghi ngờ đó có phải là sư phụ Lâm của bọn họ hay không, hay do sốc quá nên anh ta nhận sai người thì cuối cùng người đàn ông đang chống nửa người vùi đầu vào mái tóc dài của cô gái cũng ngẩng đầu lên, rồi quay mặt sang một bên.
Sự buồn bã vừa rồi gần như tràn hết ra khỏi đôi mắt đen láy ấy, không còn lại chút gì.
Chỉ còn lại sự tham lam và đắm chìm, còn có chút phóng túng điên cuồng.
Mái tóc đen xoăn nhẹ cọ qua vành tai của Lâm Thanh Nha, người nọ cười hỏi với chất giọng khàn khàn: "Sao biết?"
Thân trên của Lâm Thanh Nha bị đè giữa lòng ngực của Đường Diệc và cửa xe, muốn tránh cũng không có chỗ tránh, đành đưa cánh tay lên đẩy hắn ra xa.
Cô hiếm khi khó chịu nhưng có lẽ kiểu áp sát này khiến cô khó chịu, giọng Lâm Thanh Nha trầm thấp đi không nhỏ nhẹ như tiểu Quân Âm bình thường "Biết… chính là biết."
"Đúng vậy, tất nhiên là tiểu Bồ Tát hiểu tôi." Đường Diệc cúi đầu liếc nhìn cô, dáng vẻ tán tỉnh giống như yêu ma.
Đường phố đêm khuya vắng vẻ nhưng thỉnh thoảng vẫn có người đi đường đi qua.
Người mới vừa đi ngang qua Đường Diệc giẫm lên nước bùn do tuyết tan liên tục ngoái đầu lại nhìn.
Lâm Thanh Nha nhìn thoáng qua, bực đến ngẩng lên, đôi mắt như hồ nước mùa xuân lấp lánh, chỉ phản chiếu mỗi mình hình bóng hắn: "Dục Diệc, anh không đứng dậy nổi?"
"Gọi thêm mấy lần đi tiểu Bồ Tát, khi nào tôi nghe thấy thoải mái thì sẽ đứng dậy."
"…"
Lâm Thanh Nha chết lặng.
Trước đây thiếu niên vừa điên vừa không đứng đắn cỡ nào cũng chỉ có một mình cô kiềm chế được hắn, đâu giống lần tái ngộ năm nay, hắn giống như mãnh thú được mở lồng sắt, lần sau dữ dội hơn lần trước, xâm chiếm nhận thức cô.
Thấy Lâm Thanh Nha bị mình "ép" đến gương mặt thoáng ửng hồng, cuối cùng Đường Diệc vẫn là không muốn đi xa quá.
Đường Diệc chống cánh tay, từ trước xe đứng thẳng người lên trước mặt Lâm Thanh Nha, sau đó đút tay vào túi quần, cúi đầu xuống.
Từ trên cao nhìn xuống Lâm Thanh Nha.
"Thật sự không tin chút nào?"
Tiểu Bồ Tát vẫn còn giận, không nhìn hắn, xoay gương mặt xinh đẹp trắng như tuyết đi, "… Không có."
"Ha," Đường Diệc bật cười, cắn môi, vừa giận vừa hận thấp giọng hừ, "Cái gì mà lạt mềm buộc chặt, khổ nhục kế này nọ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!