Ngu Dao trở mặt hằn học xem thường trong lòng.
Có quỷ mới biết bây giờ Đường Diệc đang ở đâu!
Kể từ ngày bắt đầu thỏa thuận đánh cược, Ngu Dao chẳng nhìn thấy mặt mũi của Đường Diệc.
Ngay cả dạ tiệc từ thiện Thành Thang tổ chức trước đó, người ngoài đều cực kỳ hâm mộ cô ta nói đó là Đường Diệc tổ chức cho cô ta, cô ta còn phải tươi cười cam chịu, cắn răng nuốt máu vào trong ―― chỉ có mình cô ta biết, vì để móc nối quan hệ với người phụ trách tiệc tối của tập đoàn Thành Thang, cô ta tốn bao nhiêu tờ tiền bóng loáng!
Hơn nữa, sau khi tốn một đống tiền, tìm Đường Diệc cả đêm mà từ đầu đến cuối chẳng thấy bóng dáng người nọ đâu!
Sau khi những bức ảnh tuyên truyền của Lâm Thanh Nha được tung ra, đoàn kịch Phương Cảnh bắt đầu khởi sắc, Ngu Dao vừa tức vừa sốt ruột, tìm mọi cách đi tìm Đường Diệc.
Đáng tiếc đều bị trợ lý đặc biệt vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ của hắn chặn lại, không hề có ngoại lệ ――
"Sếp Đường không có ở đây." "Sếp Đường đang ngủ." "Sếp Đường đi họp." "Sếp Đường…"
Ngu Dao hết sức kiên trì, vất vả lắm mới có cơ hội mua chuộc được một trợ lý trong tổ trợ lý nhỏ của phó chủ tịch, tìm được Đường Diệc vừa không ngủ cũng không họp, còn chưa bước ra ngoài cửa, cô ta háo hức tìm tới cửa lại bị cái người đeo mắt kính tươi cười chặn ở bên ngoài.
Ngu Dao đánh đòn phủ đầu: "Tôi biết giờ sếp Đường mới ngủ dậy, đang ở bên trong đó, tôi cần gặp anh ấy về mảnh đất của đoàn kịch Phương Cảnh"
"Xin lỗi, cô Ngu," đến tận bây giờ cô ta vẫn còn nhớ rõ sự lạnh nhạt trong nụ cười và hình ảnh phản chiếu của cặp kính bạc của người đàn ông ấy, "sếp Đường đang chơi với chó."
Ngu Dao: "…"
Có lẽ cô ta mới là con chó ngốc bị trêu đùa.
Sau khi não lướt nhanh lịch sử thê thảm của mình, mặt Ngu Dao cứng đờ, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Dẫu sao thì anh Đường cũng là phó chủ tịch của tập đoàn Thành Thang, công việc bận rộn, quyết sách cần xử lý quá nhiều.
Dù anh ấy có thời gian thì tôi sao có thể không biết xấu hổ mà bảo anh ấy đến đây.
Bữa tiệc liên hoan của đoàn ca múa hôm nay chỉ là chuyện nhỏ nhặt thôi ấy mà, nhỉ?"
"Ồ, thế à."
Bạch Tư Tư ra vẻ ngây thơ gật đầu, thế nhưng ánh mắt thì giống như chỉ thiếu dán mấy chữ "Cô thấy tôi có tin không" lên.
Ngu Dao cố kiềm chế xúc động đến nghiến răng nghiến lợi với cô gái này, chuyển hướng sang Lâm Thanh Nha, "Cô Lâm, giờ cô có tiện không?"
Lâm Thanh Nha ngước mắt lên, khó hiểu nhìn cô ta: "?"
Ngu Dao: "Nếu tiện, tôi có mấy câu muốn nói riêng với cô."
Lâm Thanh Nha ngừng một hai giây, "Được."
Ngu Dao cũng không nán lại giây nào, nhận được đáp án lập tức xoay người đi ra ngoài phòng bao.
Lâm Thanh Nha muốn đi vòng qua chiếc ghế lưng cao nhưng nhanh chóng bị Bạch Tư Tư vừa mới hoàn hồn kéo lại: "Giác nhi, tôi đi cùng cô nhé? Tôi thấy Ngu Dao này rất ác cảm với cô, lỡ như sau khi cô ra cửa cô ta trùm bao tải cô rồi bắt cóc thì làm sao bây giờ!"
Đáy mắt Lâm Thanh Nha gợn ý cười: "Cô xem phim truyền hình linh tinh ít thôi."
Bạch Tư Tư ngập chặt miệng vào.
Hành lang dài ngoài phòng bao rất yên tĩnh, chỉ có vài tiếng tạp âm loáng thoáng phát ra từ khe cửa phòng bao của đoàn kịch và đoàn ca múa.
Ở trong bóng tối xa xăm rộng lớn, giống trôi nổi trên không qua nửa thành phố, quay về từ đầu bên kia của bóng đêm vô biên.
Ngoài cửa sổ mây che mất trăng, gió se se lạnh.
Khi Lâm Thanh Nha đến, Ngu Dao đang kéo mở cửa sổ, ngón tay mảnh khảnh kẹp lấy điếu thuốc lá, trên tàn thuốc đó một đốm màu đỏ tươi, nhấp nháy trong bóng đêm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!