Chương 27: Anh Không Cần Giám Sát Tôi

Buổi biểu diễn Côn khúc thứ hai trong năm của đoàn kịch Phương cảnh đã quét sạch tiếng xấu của buổi đầu tiên, và có rất nhiều người chú ý đến tiểu Quan Âm đã biến mất bảy năm thế mà gia nhập vào một đoàn kịch nhỏ vô danh.

Ngoại trừ điều này ra, vở "Du viên kinh mộng" ở Lê viên cũng tạo dư luận rất tốt, giới diễn viên nghiệp dư miệng truyền miệng với nhau, lời khen như thủy triều.

Vô danh đã nhiều năm, hai ngày trước bởi vì sự cố trong buổi biểu diễn đầu năm mà bị trên mạng chĩa mũi dùi mắng không chuyên nghiệp, bây giờ cuối cùng đoàn Côn kịch Phương Cảnh cũng có thể trở mình nhờ danh tiếng lần này ――

Trong đoàn, từ trưởng đoàn đến các sư huynh sư đệ, không một ai không cảm thấy nở mặt nở mày và tự hào.

"Sư phụ Lâm!"

Ngoài phòng luyện tập ở tầng hai của tòa nhà nhỏ phía sân sau, Giản Thính Đào đứng ở ngoài cửa hét vào bên trong.

Bình thường đám nhóc con như An Sinh đều phải đi học, Lâm Thanh Nha không có việc gì làm nên luyện tập ở trong phòng luyện tập.

Nghe thấy tiếng gọi, cô vén mái tóc dài đứng dậy, giẫm lên sàn gỗ cũ xưa, đi ra ngoài cửa.

Trợ lý Bạch Tư Tư cũng đi theo: "Anh Giản, thấy anh vui như vậy, hẳn có tin tốt muốn báo cho bọn tôi đúng chứ?"

"Tất nhiên là tin tốt," Giản Thính Đào không che giấu được sự vui mừng, "Sáng nay mở bán vé cho buổi diễn ngày hai mươi tư, giờ đã bán sạch rồi!"

Bạch Tư Tư: "Wow!"

Giản Thính Đào: "Lần này, may mà có sư phụ Lâm ngăn cơn sóng dữ, nếu không thì chỉ dựa vào chúng tôi e là không thể nào cứu được danh tiếng của buổi diễn đầu tiên."

"Dĩ nhiên rồi," Bạch Tư Tư đi theo tâng bốc, kiêu ngạo xoay đầu lại nhìn Lâm Thanh Nha, "Giác nhi nhà tôi xuất ngựa, ai giám tranh cùng?"

Lâm Thanh Nha nhìn cô ta: "Cẩn thận gió lớn."

"Hả? Này thì có gì cẩn thận?"

"Vọt đến lưỡi cô đấy."

Bạch Tư Tư nhe răng cười đáp lại: "Không sợ, tôi nói sự thật mà."

"…"

Giản Thính Đào mỉm cười tiếp lời: "Cô Bạch không nói sai đâu.

Bỏ qua vụ phiếu, chỉ cần trước buổi biểu diễn thứ ba vào ngày hai mươi tư không xảy ra vấn đề gì thì tổng khán giả của ba buổi diễn của chúng ta sẽ đủ vượt qua con số ba trăm lẻ sáu."

Bạch Tư Tư: "Vậy là hoàn thành thỏa thuận đánh cược với tập đoàn Thành Thang?"

"Đúng vậy."

"Giác nhi, cô thắng lần thỏa thuận đánh cược này rồi! Có lẽ cô là người duy nhất bảo Đường Diệc đánh cược với cô sau khi Đường Diệc nổi tiếng!"

Bạch Tư Tư phấn khích đến mức thiếu chút nữa chạy một vòng quanh phòng luyện tập.

Giản Thính Đào: "Đủ hay không phải đợi xem lượng khán giả của buổi biểu diễn thứ ba này… Có điều cũng kỳ lạ, tại sao anh ta lại chọn số lẻ nhỉ?"

"Còn tại sao nữa," Bạch Tư Tư nói mà chẳng suy nghĩ, "Sinh nhật của giác nhi nhà tôi là ngày sáu tháng ba."

"…"

Bỗng nhiên phòng luyện tập chìm vào tĩnh lặng.

Lâm Thanh Nha ngước mặt lên, xoay đầu lại nhìn chằm chằm Bạch Tư Tư.

Bạch Tư Tư nói xong mới giật mình, nụ cười của cô ta cứng đờ, xấu hổ xoa tay: "Á, này, chuyện này…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!