Hơi thở trầm thấp của hắn phả vào cổ cô.
Đôi mắt đen kịt tĩnh lặng như chết rồi.
Lâm Thanh Nha giật mình bừng tỉnh, rũ mi xuống, "Không được."
"…"
"Dục Diệc, không được."
"――"
Đường Diệc cứng đờ người.
Hắn cảm thấy mình thật sự điên rồi, rõ ràng lúc này hắn nên trơ mắt nhìn người đàn ông khác mang Lâm Thanh Nha đi, chuyện đó chẳng liên quan gì đến hắn, hắn phải thật nhẫn tâm.
Hắn đã không còn gì để mất, nhưng khi cô nói không được, hắn không thể nào tiếp tục nữa.
Hắn còn sợ gì nữa… Sợ cô rời bỏ hắn?
Nhưng từ lâu cô đã không còn nữa rồi.
Bàn tay của Đường Diệc nắm lấy Lâm Thanh Nha buông lỏng dần, hắn cúi người xuống như trước đó, dừng trên hõm vai cô, chống cái trán lên vách tường lạnh lẽo.
Một tiếng cười khàn đầy tự giễu tràn ra từ mái tóc đen nhánh xoăn nhẹ của hắn: "Cô nói xem tôi còn phải bị cô giết bao nhiêu lần mới khôn ra được hả tiểu Bồ Tát?"
Ánh mắt Lâm Thanh Nha đình trệ.
Bàn tay buông thõng xuống của cô siết chặt.
Đường Diệc ngẩng đầu lên, rồi lại cúi xuống nhìn cô: "Cô thích hắn đến vậy à?"
Lâm Thanh Nha dừng lại.
Dường như Đường Diệc sợ nghe thấy đáp án nào đó từ miệng cô, hắn mím đôi môi mỏng, để cô đối mặt với đôi mắt ngập tràn ác ý của mình: "Vậy cô có biết Nhiễm Phong Hàm rác rưởi thế nào không?"
"Dục Diệc."
Lâm Thanh Nha ngước mắt lên.
"Vì hắn mà cô đã giết tôi một lần, tôi mới nói hắn có một câu, cô đã đau lòng rồi?" Đường Diệc nắm tay thành quyền chống lên tường, cơn giận khiến khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của hắn trông rất dữ tợn.
"Tôi không có…"
"Số phụ nữ đã lên giường với hắn ta nhiều không đếm xuể, trước giờ đời sống cá nhân của hắn ta thối nát biết bao, cô có biết chuyện này không? Hắn ta hiện tại diễn một vai lãng tử hồi đầu, chẳng qua là xem danh tiếng tiểu Quan Âm của cô như một đóa hoa lan cài trước ngực áo, để hắn ta ra ngoài thêm phần thể diện!"
Lâm Thanh Nha an tĩnh nghe xong, ngừng một hai giây, cô nói xong câu kia bị hắn đánh gãy nói: "Tôi không có vì anh ta."
Đường Diệc cứng đờ, cười mỉa mai: "Thế cô đẩy tôi ra là vì không muốn ô uế danh tiếng trong sạch của tiểu Quan Âm?"
Lâm Thanh Nha khẽ nói: "Tôi chỉ muốn cứu anh."
"…"
Đường Diệc cứng lại.
Dường như, hắn dễ dàng bị một câu nói của cô vạch trần tâm tư, cảm xúc cuộn trào trong đôi mắt đen như mực, cuối cùng vẫn bị hắn đè nén xuống.
Lâm Thanh Nha cũng không giải thích lời mình nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!