Chương 2: Từ Đây Không Dám Nhìn “quan Âm”

Giản Thính Đào chỉ kịp nói một câu này ——

Ở hành lang gấp khúc bên kia, cửa phòng làm việc của trưởng đoàn vang lên tiếng khép mở.

Rạp hát lập tức im bặt.

Các diễn viên đoàn kịch ngồi vây quanh nhau vươn dài cổ nhìn trưởng đoàn của bọn họ cười ha hả tiễn "Chủ nợ" đi.

Khoảng hai phút sau, trưởng đoàn quay lại một mình, khác với gương mặt tươi cười khi đi ra ngoài vừa rồi.

Lúc này trưởng đoàn gần sáu mươi tuổi gục đầu xuống, lộ vẻ mỏi mệt già nua.

Cho đến khi Giản Thính Đào đi qua, kề sát ông thì thầm vài câu.

Trưởng đoàn nghe xong lập tức mắt bừng sáng, nhìn về phía Lâm Thanh Nha và Bạch Tư Tư ngồi.

Cách nửa rạp hát, Lâm Thanh Nha gật đầu với đối phương.

Trưởng đoàn lộ vẻ vui mừng, vội bước sang: "Sư phụ Lâm, cuối cùng cháu cũng tới rồi! Thính Đào, còn thất thần cái gì, đi pha cho sư phụ bình trà."

Lão trưởng đoàn gần như cúi người, Lâm Thanh Nha đứng dậy, cản lại: "Chú Hướng, chú khách sáo quá, Thanh Nha không nhận nổi."

"Ôi trời, học trò Lê viên chúng ta không nói chuyện tuổi tác, cháu đạt được đỉnh cao trước, luận địa vị hay lý lịch, có gì mà không nhận nổi chứ?" Hướng Hoa Tụng cười đến nếp nhăn trên mặt giãn hết cả ra, chỉ về phía hành lang gấp khúc nói: "Ở đây tiểu bối* nói chuyện ồn ào, chúng ta vào phòng làm việc tán gẫu đi.

Sáu bảy năm rồi chú không gặp cháu…"

*Tiểu bối: Người vai dưới.

Lâm Thanh Nha được trưởng đoàn dẫn vào phòng làm việc, nhóm diễn viên không có quy tắc định đi lên thăm dò tin tức đành phải ai về nhà nấy.

Bạch Tư Tư đứng ở chỗ cũ, đưa mắt nhìn quanh, nhìn phía Giản Thính Đào rời đi.

So với cửa ở sân sau chẳng ra làm sao, trong phòng làm việc của trưởng đoàn coi như là sạch sẽ.

Trước bức tường đối diện cửa ra vào là chiếc tủ kính kiểu cũ, bên trong bày đủ các loại cúp và giấy chứng nhận, còn có mấy bức ảnh chụp nhóm đặt trong khung riêng biệt.

Xem thời gian đều có tuổi nhưng không bám bụi, hiển nhiên thường xuyên được lau chùi.

"Không có gì đẹp đâu, đều là huy hoàng năm xưa cả." Trưởng đoàn thấy Lâm Thanh Nha dừng ở trước tủ, lắc đầu cười than thở.

Lâm Thanh Nha nhìn một bức ảnh chụp trong đó, khẽ cười dịu dàng: "Đây là bức ảnh chụp chuyến lưu diễn cuối cùng năm đó ạ?"

"Đúng thế.

Khi đó mẹ cháu nổi tiếng có một không hai trong "một thế hệ Phương Cảnh" —— tên của đoàn Côn kịch Phương Cảnh bọn chú được đặt lúc ấy!" Hướng Hoa Tụng cười được một nửa thì ngừng, sau đó lụi bại đi, "Đáng tiếc, vận đổi sao dời, không còn bao nhiêu người nhớ tới."

Lâm Thanh Nha không nói gì, cụp mắt xuống.

Trong phòng yên tĩnh một lúc, Hướng Hoa Tụng lấy lại tinh thần, cười khổ: "Cháu nhìn chú này, ở tuổi này bắt đầu thích mấy chuyện buồn bã, khiến cho các cháu không thích nghe —— nào Thanh Nha, mau ngồi đi, uống ly nước trước."

"Cảm ơn chú Hướng."

"Mấy năm nay mẹ cháu điều dưỡng sao rồi? Tinh thần và tình trạng có ổn không?"

"Vâng, khá hơn nhiều."

Trong lúc tán gẫu về chuyện nhà, Giản Thính Đào gõ cửa, mang trà ngon vào.

Sau khi mang trà vào Giản Thính Đào không đi mà ngập ngừng đứng bên cạnh sofa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!